Thẩm Vu hoảng hốt bỏ chạy.
Nhưng chạy được một đoạn xa mới kịp phản ứng lại, đây là phòng của nàng, nàng còn có thể chạy đi đâu được cơ chứ?
"Aaa, mình là đồ vô dụng!"
Nàng đưa tay lên chạm vào gò má nóng rực của mình, xấu hổ cắn chặt môi.
Chạy thẳng một mạch ra tận ngoài sân, vươn tay vịn cửa sân mà thở phào nhẹ nhõm.
Vốn dĩ nàng đã chuẩn bị xong tâm lý, đang định thăm dò thái độ Lục Vô Chiêu, nhưng khi mọi chuyện ập đến nàng lại hoảng sợ bỏ chạy.
Nàng rất sợ hãi!
Thẩm Vu mím môi môi, thẹn quá hóa giận.
Sao mà mấy năm không gặp hắn vẫn anh tuấn như vậy cơ chứ…
Đôi mắt trông còn đẹp hơn xưa, lúc trước mỗi khi hắn dịu dàng nhìn nàng sẽ khiến nàng cảm thấy rất ấm áp.
Nhưng hôm nay ánh mắt ấy ngủy hiểm đến mức Thẩm Vu không chịu nổi.
Trong mắt hắn có quá nhiều thứ khiến người ta khó hiểu, ánh mắt vừa sâu lắng vừa nguy hiểm, lúc chăm chú nhìn nàng cứ như thể muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy.
Lục Vô Chiêu hiếm khi thẳng thắn khen nàng như thế, nhưng tối nay hắn lại nói "Rất đẹp" với nàng bằng ánh mắt ấy. Không phải hắn nên quay đầu lại và nói "Cũng được" bằng giọng điệu vừa gượng gạo vừa cố ra vẻ bình tĩnh sao?
Sao hắn không cư xử như bình thường!
Lục Vô Chiêu khiến nàng không kịp trở tay, đây là lần đầu tiên nàng không biết nên làm thế nào cho phải.
Thẩm Vu đứng yên ổn định hơi thở, sau đó xoay người nhìn về phía căn phòng của nàng.
Cửa phòng bị nàng mở toang, trên cửa sổ phản chiếu một bóng người nhưng không hề động đậy.
Nam nhân vẫn còn đứng đó chưa rời đi.
Thẩm Vu nhớ lúc nãy khi Lục Vô Chiêu khom lưng nhìn nàng, ánh mắt trìu mến lại dịu dàng của hắn khiến nàng lập tức đỏ mặt, cũng không biết nàng nghĩ gì mà vội vàng bỏ chạy.
Chạy trốn thực sự không phải phong cách của nàng, nhưng vào lúc đó nàng đã rất hoảng sợ.
Thẩm Vu đưa tay lên vỗ vỗ vào mặt, tự cổ vũ bản thân: "Sợ gì chứ, hắn cũng có ăn thịt mình đâu?"
Nàng lấy hết can đảm định quay lại.
Vừa mới bước được một bước, bóng người trên cửa sổ liền chuyển động.
Thẩm Vu đột nhiên thẫn thờ tại chỗ, không dám động đậy nữa.
Nàng thấy bóng đen di chuyển từ bên phải sang bên trái, rồi biến mất khỏi tầm nhìn, và sau đó một người xuất hiện trước cánh cửa rộng mở.
Nam nhân bước ra ngoài đi về phía nàng!
Thẩm Vu không dám nhúc nhích.
Lục Vô Chiêu bình tĩnh đi tới trước mặt nàng.
Thẩm Vu nghe thấy tiếng giày giẫm trên phiến đá xanh, trong lòng đột nhiên hoảng hốt.
Ánh trăng mờ ảo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!