Chương 5: (Vô Đề)

Nghe bà ngoại nói như vậy, mắt mẹ tôi ngấn lệ, nó vừa chứa đựng sự uất ức vừa chứa đựng sự tức giận.

Có thể là do bị chèn ép quá lâu, cũng có thể là do bà ngoại đã nói ra những điều quá đáng như vậy.

Mẹ của tôi không vui vẻ, lập tức bảo vệ cho tôi nói:

"Mẹ! Con biết là mẹ thiên vị nhà em trai, nhưng sự thiên vị này cũng quá mức quá rồi! Sao chưa kịp phân trắng đen đã bắt Ninh Ninh xin lỗi rồi? Muốn xin lỗi thì cũng phải là do Tư Tư làm, làm sao có thể để Ninh Ninh nhà bọn con làm được!"

"Vả lại nếu nói bọn con không biết dạy con gái thì nhà em trai còn không biết dạy con gái hơn. Dẫu sao thì bọn con cũng không có dạy ra loại con gái chỉ biết đi cướp đàn ông của người khác!"

"Còn về việc có cho mượn tiền hay không, rắc rối mà Đới Chí Cương tự mình gây ra thì hãy tự đi mà giải quyết! Người cũng đâu còn nhỏ nữa, con không có nghĩa vụ lúc nào cũng phải chăm sóc nó!"

Mẹ tôi trước nay tính tình lương thiện, luôn luôn nghe lời bà ngoại, lần này mẹ đúng là muốn đấu đấu khẩu với bà rồi.

Nhưng một số người họ hàng nghe mẹ tôi nói xong, không những không giúp đỡ, ngược lại càng chỉ trích mẹ tôi máu lạnh hơn.

Tôi nghe mấy lời này xong thì càng túc giận hơn: 

"Mấy người lương thiện thì mấy người giúp cậu trả nợ lần này đi, giúp kiểu bán nhà trả nợ ấy!"

Mẹ đã bảo vệ tôi, lần này nên đến lượt tôi bảo vệ mẹ rồi. 

9. 

Trong lúc đám đông chưa kịp phản ứng lại thì tôi đã bắt đầu phát loại đoạn ghi âm.

Đó là đoạn cậu mượn tiền mẹ tôi để trả khoản nợ cờ bạc cũng như ý định muốn mẹ tôi bán nhà để giúp ông ta trả nợ.

Đám đông kinh ngạc, hướng ánh mắt ghê tởm nhìn về phía cậu tôi.

Cậu đứng chết trân tại chỗ, mặt cắt không còn một giọt máu.

Bà ngoại kinh ngạc nhìn cậu, bà không ngờ cậu lại nghiện cờ bạc như vậy.

"Thằng bất hiếu, đã nói không được dây dưa vào mấy thứ như này, tại sao mày vẫn dây vào hả!"

Bà ngoại tức tới mức mắng xối xả vào mặt cậu.

Nhưng thật ra bà vẫn thương cậu, chỉ là giả vờ làm ra vẻ trách mắng mà thôi.

Sau đó bà ngoại nhìn về phía mẹ tôi và thương lượng:

"Cái đó, Tuyết Liên à…do em trai con không hiểu chuyện nên mới bị người ta lừa…con người đều có lúc làm sai mà, phải không? Con xem, mẹ đã mắng nó rồi, Chí Cương cũng biết lỗi của nó rồi, hay là lần này con giúp em trai con đi, mẹ không thể nào trơ mắt nhìn nó bị người ta đánh chết được, mẹ cũng chỉ có mỗi một đứa con trai này thôi…"

Nghe bà ngoại nói như bậy, mắt mẹ tôi đỏ lên, chỉ vào cậu và nóiL

"Con đã giúp nó rất nhiều lần rồi, sức cùng lực kiệt! Hơn nữa, mẹ không biết gì sao? Nó đã lấy tiền dưỡng lão của mẹ đi đá/nh bạc hết rồi đấy! Như vậy mà mẹ vẫn tiếp tục bảo vệ cho nó sao?"

"Cái gì? Chí Cương lấy tiền của ta đi đầu tư hết rồi sao…"

Nói được giữa chừng thì bà ngoại không nói nữa, lần này bà đã hiểu ra hết cả rồi.

Đầu tư cái gì! Rõ ràng là lấy tiền dưỡng lão của bà đi đ/ánh bạc.

Ngay lập tức, bà nổi giận và đ/ánh đập cậu tôi một cách đầy thù hận. 

"Mẹ kiếp! Tới lương hưu mà mày cũng không bỏ qua? Mày khá lắm!" 

Cậu tôi bị nói cho như vậy, xấu hổ đến mức cầm rượu hắt vào người tôi. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!