Chương 9: (Vô Đề)

Nữ nhân trong hậu cung rất nhạy cảm với tiếng bước chân của nam nhân.

Tạ Vân cũng thế.

Vốn đang lười biếng tựa vào chiếc gối mềm, nàng chợt thẳng lưng, thần sắc nghiêm túc. – Cung nữ thân cận Thạch Lựu lập tức hiểu ý, nhanh nhẹn thu dọn đệm lót, gối ôm và tay vịn, rồi đưa hết cho tiểu cung nữ bên cạnh.

Lúc Quý Cảnh Lẫm xuất hiện, cả đại điện như bừng sáng. Những lời trò chuyện thân mật giữa các phi tần chợt tắt lịm, không khí hài hòa ban nãy bỗng trở nên ngột ngạt lạ thường.

Mọi người đều quỳ gối trên nền gạch sáng loáng, ai cũng giữ thần thái cung kính. Giữa hàng người ấy, Trinh Quý Nhân vừa khóc sưng mắt, bỗng trở thành tâm điểm.

"Thần thiếp xin được thỉnh an Hoàng thượng…" Nàng ta cất tiếng, giọng nhẹ mà run rẩy, mang theo vài phần cố gắng kìm nén.

Tiếng cười nói ríu rít vang lên không ngớt, khiến Tạ Vân thoáng chốc cảm thấy có chút ghen tỵ. Làm Hoàng đế đúng là sung sướng thật, xung quanh toàn là mỹ nhân, ai cũng dõi theo sắc mặt mà đoán tâm tình, từng cử chỉ đều xoay quanh niềm vui nỗi buồn của hắn.

Quý Cảnh Lẫm sải bước đi đến, thấy nàng liền cong môi cười nhạt, giọng nhẹ nhàng: "Được rồi, ngồi đi. Phu thê với nhau, khách sáo làm gì."

"Vâng."

Dưới điện còn nhiều người đang nhìn, bàn tay hắn đặt lên vai nàng, hơi dùng lực, nóng đến mức khiến nàng có cảm giác như vai mình sắp bốc khói đến nơi.

Tạ Vân hơi nghiêng đầu, khẽ nhếch môi nở một nụ cười dịu dàng, điềm đạm mà vẫn toát lên vẻ đoan trang quý phái.

Quý phi thấy không khí vui vẻ hòa thuận, liền cười đùa góp lời: "Đế hậu tình thâm như vậy, đúng là phúc khí của Đại Sở ta."

Miệng thì nói như thế, nhưng là nữ nhân trong hậu cung, sao nàng ta có thể không ngóng trông được chia một phần đế sủng? Ai cũng là nữ nhân, ai cam lòng để mình phòng không gối chiếc, đêm đêm đối mặt với trăng thanh gió mát, ngồi thẫn thờ đến tận bình minh?

Nhưng nàng ta biết rõ thân phận mình. Việc nàng ta vào cung, chẳng qua chỉ là kết quả từ cuộc trao đổi giữa hai gia tộc, hy sinh hôn nhân của nàng ta để đổi lấy sự ủng hộ và duy trì thế lực cho Tạ gia.

Quý phi nhẹ nhàng hít mũi một cái, ngước đôi mắt đầy ý cười nhìn về phía Hoàng hậu, dịu dàng nói: "Ngày sau nếu sinh được hoàng tử, giang sơn Đại Sở ta liền có người kế nghiệp, thật là chuyện vui lớn."

Nghe nàng ta nói vậy, sắc mặt Quý Cảnh Lẫm cũng hòa hoãn đi không ít, trong ánh mắt còn mang theo ý cười dịu nhẹ. Giọng nói trầm thấp vang lên giữa chính điện: "Hoàng hậu thật sự đang mang thai. Sau này các ngươi nên biết giữ bổn phận, đừng làm phiền nàng, để nàng yên tâm dưỡng thai mới phải."

Lời vừa dứt, như một hòn đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng, làm cả điện xôn xao.

Hoàng hậu có thai rồi?!

Trong hậu cung, sủng ái hay địa vị thật ra cũng không quan trọng bằng một chuyện: Chỉ cần sinh được hoàng tử, là có thể một bước lên trời.

Khi xưa, Quý Thái phi từng được sủng ái nhất hậu cung, danh chấn một thời. Nhưng sau khi tiên hoàng băng hà, tân đế lên ngôi, nguyên Hoàng hậu được phong làm Thái hậu, giờ đây tiêu dao tự tại, uy nghi lẫm liệt.

Quý Thái phi thì trái lại, chỉ có thể sống thu mình nơi một góc lạnh lẽo, ánh hào quang năm xưa biến mất từ đó.

Ngay cả gia tộc họ Ngô nhà bà ấy cũng suy tàn theo, từng nắm giữ nửa triều đình, mà giờ chỉ còn kéo dài hơi tàn.

Lúc này, Quý phi siết chặt tay vịn ghế, gương mặt tuy nở nụ cười, nhưng đáy mắt lại tối như vực sâu. Nàng ta lập tức nở nụ cười rạng rỡ, vui mừng hớn hở nói: "Đây thật sự là chuyện vui lớn của Đại Sở, là hỷ sự của đế hậu!"

Nói xong, nàng ta liền tiến ra giữa điện, quỳ xuống, cao giọng hô: "Chúc mừng bệ hạ! Chúc mừng Hoàng hậu nương nương!"

Có Quý phi dẫn đầu, ba vị phi tần còn lại cũng đâu dám chậm trễ, lập tức đồng loạt quỳ xuống, hướng về hai người đế hậu đang ngồi cao mà dập đầu chúc mừng.

Tạ Vân tức giận trừng Quý Cảnh Lẫm một cái, ánh mắt như muốn đâm xuyên qua hắn. Nàng vốn còn định chờ bụng lớn hơn một chút mới tuyên bố, để dễ bề chuẩn bị đường lui. Ai dè còn chưa kịp mở miệng với người khác, đồng đội đã bán đứng mình sạch sẽ.

Thật sự là... sợ không phải đồng đội mà là con heo đội lốt đồng đội!

Quý Cảnh Lẫm khẽ nắm tay nàng trấn an, cúi đầu thấp giọng nói: "Đám người bên dưới lòng dạ đều không an phận, nàng có thai chẳng khác nào một cây định hải thần châm* cả."

(*ý nói trụ cột trấn an tình thế)

Trong lòng Tạ Vân thầm thở dài. Nàng cứ tưởng đầu óc của hoàng đế ít nhất còn lý trí hơn đám nam chính não tàn trong tiểu thuyết cung đấu. Nhưng xem ra... chẳng qua cũng chỉ là một cây cờ phất theo gió mà thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!