Chương 8: (Vô Đề)

Quả thật mỹ nhân luôn khiến người ta động lòng thương xót. Nếu không phải đang đứng ở thế đối đầu, Tạ Vân thật sự rất thích diện mạo của Trinh quý nhân.

Vẻ đẹp mềm mại dịu dàng, lời nói như bông rơi nhẹ, khuôn mặt tròn trịa trắng mịn như bánh bao sữa, nhéo một cái chắc sẽ run rẩy rất đáng yêu, vừa nhìn đã thấy muốn chơi đùa một phen.

Nhưng đáng tiếc, lòng dạ nàng ta lại còn nhỏ hơn đầu kim, có lời nào không lọt tai, chỉ sợ đến lúc cùng hoàng đế tình thâm ý nồng, quay đầu nhìn lại cảnh hôm nay Tạ Vân ngồi yên không hỏi đến, thế nào cũng sẽ âm thầm tính toán sổ nợ.

Làm người nên chừa đường lui, gặp nhau sau này vẫn còn dễ nói chuyện.

Vì vậy, Tạ Vân cười nhàn nhạt, ôn tồn mở miệng: "Trinh quý nhân thật là rộng lượng. Vậy thì thế này đi, linh dược ấy để Thái Y Viện xem xét một lượt, theo đúng quy trình, sau đó mọi người đều có thể dùng chung, coi như phúc cùng hưởng vậy."

Ánh mắt nàng chậm rãi lướt qua từng phi tần trong điện, cuối cùng dừng lại ở biểu cảm giễu cợt nơi đuôi mắt của Hiền phi, trong lòng khẽ thở dài một hơi.

Không ai là kẻ ngốc.

Mọi người trong cung rõ ràng vẫn chưa thật sự hiểu rõ "hào quang nữ chính" là gì.

Tạ Vân vừa lên tiếng, đám phi tần lập tức thu lại biểu cảm, từng người từ tốn hành lễ, miệng đồng thanh đáp lời.

Khóe mắt nàng liếc về phía sau tấm bình phong, thấy bóng một người lặng lẽ rời đi. Lúc này, nàng mới nhẹ nhõm thở dài một hơi.

Dù sao đây cũng là thế giới trong sách, nhiều chuyện không thể nhìn theo lẽ thường.

Ai mà biết được Hoàng đế có phải kiểu "vừa gặp đã yêu", chỉ liếc mắt một cái đã vướng vào lưới tình, từ đó si mê không lối thoát?

Tạ Vân nghĩ ngợi, liền hỏi thử: "Không có hệ thống đo độ hảo cảm à?" Nếu đánh dấu hai người rồi kiểm tra thì chẳng phải tiện theo dõi hơn sao? Như thế mình còn biết đường mà tính toán chứ.

Hệ thống lạnh tanh, dội luôn một gáo nước lạnh:

"Không có. Mời ký chủ tự mình độ kiếp."

Tạ Vân: "…"

Tự dưng Tạ Vân cảm thấy mình như một đóa tiểu bạch hoa mong manh trong gió, vô cùng đáng thương.

Mấy ngày gần đây không có cơ hội thân cận với Hoàng đế, chỉ số đếm ngược của hệ thống cũng chẳng nhúc nhích, như bị đóng băng vậy.

Nghĩ đến lúc ban ngày thấy Trinh quý nhân, Tạ Vân cảm thấy lần xuyên không này của mình cũng không uổng công.

Đều là nữ tử với nhau, nhìn dáng người lả lướt mê người kia, nàng cũng có thể hiểu được cảm giác "từ trong xương như bốc lên một luồng hỏa", đúng là một bảo vật hiếm thấy.

Đầu óc nghĩ ngợi miên man, Tạ Vân lại ngoan ngoãn đi dạo trong Ngự Hoa Viên. Hôm qua nàng đã hứa với Quý Cảnh Lẫm rồi, nhất định sẽ nghe lời, nên hôm nay cũng không dám lười, chỉ quanh quẩn bên hồ Vị Ương tản bộ đúng giờ đúng chỗ.

Từ khi hoa đào bắt đầu nở, mỗi ngày trời lại ấm hơn một chút. Nhìn tình hình này, chắc cũng sắp tới Hội Thưởng Hoa rồi. Nghĩ đến đó, trong lòng Tạ Vân liền thấy rạo rực, vì được ra khỏi cung chơi một chuyến, dù chỉ là đi dạo một vòng qua loa, nhưng có thể chen chân giữa đám đông ngàn người vạn người, cũng đủ khiến người ta vui mừng rồi.

Đang mãi suy nghĩ thì chưởng sự thái giám của Thượng Y Giám bưng một chiếc hộp sơn đến. Từ ngoài cửa sổ nhìn vào, hắn cao giọng bẩm báo: "Khởi bẩm Hoàng Hậu nương nương, lễ phục chuẩn bị cho Hội Thưởng Hoa đã hoàn thành. Xin người xem qua một lượt?"

Tạ Vân vốn dĩ rất hứng thú với việc này, nên nghe xong liền vén màn bước ra khỏi nội thất, đi thẳng đến sân viện.

Người thái giám kia tên là Mã Vinh Quý, là chưởng sự Thượng Y Giám, ngoài bốn mươi tuổi, khuôn mặt vuông dài, mũi nhỏ, mắt nhỏ, toát lên vẻ khôn khéo giảo hoạt.

Thấy Hoàng hậu đi ra, hắn ân cần nâng hộp sơn lên, mở ra trình bày từng lớp xiêm y được xếp gọn bên trong.

"Ồ... không tồi." Tạ Vân khẽ gật đầu.

Nhưng thực ra không chỉ là "không tồi", mà phải nói là đẹp đến mức động lòng người.

Bộ lễ phục chuẩn bị cho Hội Thưởng Hoa hoàn toàn phù hợp với không khí mùa xuân rực rỡ. Vải dệt bằng gấm hoa, từng đường kim mũi chỉ đều tinh xảo, hoa văn uốn lượn như đang lay động theo gió. Trên nền vân bào, những đóa hoa thêu nổi rực rỡ như thật, thỉnh thoảng lại đính thêm vài cánh hoa bằng sa mỏng nhẹ như cánh ve, dập dờn nơi vạt áo, càng tăng thêm vẻ thanh thoát như tiên giáng trần.

Quả thực là vô cùng tiên khí.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!