Không đợi ai khác lên tiếng, Quý Cảnh Lẫm đã cười như không cười, mở miệng nói:
"Duẫn Chi cũng không còn nhỏ nữa, đến tuổi thành thân rồi. Có cô nương nào lọt vào mắt ngươi chưa?"
"Khi Trẫm bằng tuổi ngươi, hôn sự đã sớm định xong từ lâu."
"Hơn nữa, hoàng tẩu ngươi giờ đã mang thai, ngươi cũng nên nhanh lên một chút, sớm thêm người cho hoàng thất."
Câu nào câu nấy như đánh thẳng vào mặt, khiến Quý Cảnh Hành đen mặt: "…Thần xin cáo lui!"
Hai huynh đệ đấu võ miệng vài câu, không khí trong điện nhờ đó mà sinh động hẳn lên, khiến Thái hậu vui đến mức không khép miệng lại được.
Thái hậu đang vui vẻ, lập tức sai người dâng trà và điểm tâm, rồi nắm tay Tạ Vân, quay sang hai huynh đệ mà "tẩy não" nghiêm túc:
"Hai đứa các ngươi từ nhỏ đã lớn lên cùng Vân Vân, lúc nào cũng che chở nó mới phải. Hậu cung là chốn ăn thịt người, nếu để nó bị thương một chút da nào, Ai gia sẽ hỏi tội cả hai đứa!"
Hai huynh đệ vội gật đầu nhận lời. Lúc này Thái hậu mới dịu giọng lại, nhẹ nhàng dặn dò:
"Trong hậu cung kia bao nhiêu oanh oanh yến yến, cũng phải biết kiềm chế cho tốt. Ta – nương các ngươi – đã từng nếm qua khổ, đừng để Vân Vân lại phải chịu đựng lần nữa."
Mấy lời này vừa nói xong, sắc mặt hai người đàn ông đồng loạt căng lại, không ai dám cãi nửa câu.
Tiên hoàng sủng ái Quý phi, không thích Hoàng hậu, cũng chẳng hề tôn trọng bà. Ở ngôi vị mẫu nghi thiên hạ mà sống như thế, thực sự là điều tủi nhục. Cả một đời bị một phi tần ép xuống dưới, chỉ cần có chuyện gì, lập tức bị chèn ép, khiến mẫu thân hắn phải chịu biết bao đau khổ.
Nếu không nhờ nhà mẹ đẻ của bà có thế lực mạnh, luôn âm thầm nâng đỡ, thì cuộc sống của bà và con cháu có lẽ đã càng thêm khổ cực.
…
Sau khi rời khỏi cung Thái hậu, ba người cùng nhau dạo bước quanh hồ Vị Ương.
Đúng lúc tiết xuân rực rỡ, đào hồng liễu biếc, mặt hồ lăn tăn sóng nước, cảnh xuân đẹp đẽ vô cùng.
Không khí giữa ba người cũng đã bớt căng thẳng, trở nên hài hòa hơn.
Quý Cảnh Hành cụp mắt xuống, lặng lẽ nhìn cây sáo ngọc trong tay, như đang trầm ngâm suy nghĩ điều gì.
Đi đến đoạn cầu bạch ngọc, giọng Quý Cảnh Lẫm vang lên: "Chuyện của Lan Tần, bên triều đình cũng đã có không ít kẻ nhúng tay vào. Duẫn Chi, ngươi phải chú ý nhiều hơn, đừng để tiểu nhân thừa cơ chen vào khe hở."
Câu nói này không phải điềm lành gì, mà là một tín hiệu xấu. Rõ ràng, các vị đại thần đã không thể chờ thêm nữa, đây là một lời cảnh cáo rõ ràng dành cho hắn.
Trước đây, từ trong hàng chục vị hoàng tử, hắn có thể nổi bật lên được như vậy, cũng là nhờ không ít công sức của các phi tần đời trước hậu thuẫn. Những người này giờ đều được đưa vào cung, mục đích chính là muốn tiến thêm một bước nữa trong quyền thế.
Hoàng hậu bây giờ, chẳng khác gì một tấm bia sáng, ai cũng muốn giương cung bắn thử một hai mũi tên.
Quý Cảnh Hành gật đầu, đứng dưới tán đào nở rộ, nhẹ giọng nói: "Vân Vân đã có thai, sau này càng phải chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng để bản thân quá vất vả."
Quý Cảnh Lẫm: ... Ai cần ngươi quan tâm?
Bầu không khí vừa mới hòa hoãn được đôi chút, trong chớp mắt lại trở nên căng thẳng. Tạ Vân không nhịn được bật cười khẽ, dịu dàng nói: "Không sao đâu."
Được người ta quan tâm, cảm giác này… thật sự rất tuyệt.
Nhìn bóng lưng Quý Cảnh Hành rời đi theo đường hẹp quanh co, chớp mắt chỉ còn lại hai người đế hậu đứng bên hồ.
Phía sau, đám cung nhân đã tự động lui lại rất xa, ai nấy đều im lặng không một tiếng động, nghiêm túc giữ lễ, đến cả tiếng hít thở cũng nhẹ như tơ.
Tạ Vân khẽ ngẩng đầu, cổ trắng thon thả vẽ nên một đường cong yêu kiều, ánh mắt nhìn về phía hoàng đế đang khoanh tay đứng đó.
Nếu bàn về diện mạo, hắn đúng là cực phẩm trong cực phẩm. Trong những người nàng từng gặp, hắn là người có dung mạo xuất sắc nhất, từng đường nét đều tinh xảo không tì vết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!