Chương 63: Phiên ngoại 5

Lúc này, Tạ Vân và Quý Cảnh Lẫm đang cùng nhau dạo chơi ở Công viên Tân Giang.

Tiết trời không nóng không lạnh, đúng kiểu thời tiết lý tưởng để ra ngoài hóng gió, thư giãn một chút sau chuỗi ngày ồn ào. Cả hai đang thong thả đi dạo, trò chuyện vu vơ…

Thì đột nhiên, từ xa có một người đàn ông trung niên mặt đỏ gay, tay kéo theo một thanh niên cúi đầu ủ rũ, chính là Ba Tiêu và Tiêu Thu Mính, trông chẳng khác gì đang "giải tội phạm ra pháp trường".

Quý Cảnh Lẫm phản xạ cực nhanh, lập tức đứng chắn trước Tạ Vân, ánh mắt lạnh tanh, mày khẽ nhướng lên: "Hai người muốn gì?"

Trước đông người, Ba Tiêu không nói không rằng, đạp thẳng một cú vào chân Tiêu Thu Mính, khiến anh ta quỳ gối ngay tại chỗ.

Sau đó, ông nở nụ cười nịnh nọt không hề phù hợp với vẻ mặt nghiêm khắc thường ngày, khom người cúi đầu, đưa hai tay lên kính cẩn: "Con trai tôi không hiểu chuyện, mong hai người rộng lượng bỏ qua."

Vừa nói, ông vừa nhét hai tấm thẻ ngân hàng vào tay Quý Cảnh Lẫm, cười lấy lòng: "Chút thành ý nhỏ thôi, mong hai vị nhận cho."

Cảnh tượng ấy diễn ra ngay giữa công viên, mà lúc này… người thì đông như trẩy hội. Vài giây sau, một đám đông đã vây quanh, điện thoại giơ lên không ngớt.

Tạ Vân khẽ nhướng mày, ánh mắt dửng dưng, lạnh nhạt lướt qua khuôn mặt đầy oán hận của Tiêu Thu Mính.

Bất ngờ, cô nhoẻn miệng cười, ánh mắt lạnh như băng: "Đã nói là xin lỗi, vậy thì lấy chút thành ý ra mà xin lỗi đi. Còn kiểu vừa doạ vừa dỗ này, mấy người tưởng đang thẩm vấn tội phạm đấy à?"

Đám đông xung quanh nghe xong, sắc mặt đều thay đổi.

Ngẫm lại thì đúng thật, nào phải xin lỗi gì đâu, rõ ràng là ép người khác phải cúi đầu theo kiểu dằn mặt. Đặt mình vào vị trí của Tạ Vân, ai mà thấy thoải mái được?

Ba Tiêu vốn đã chuẩn bị tinh thần đầy đủ trước khi đến đây, nhưng nghe Tạ Vân nói thế, ông cũng chỉ biết thở dài, giọng mệt mỏi: "Cô là người rộng lượng, đừng so đo nữa… Hai người cũng chẳng chịu tha thứ, vậy thì… để tôi đánh chết thằng nghiệt chủng này cho rồi."

Nói rồi, ông giơ tay lên thật cao, làm bộ như sắp tát một cú trời giáng vào mặt Tiêu Thu Mính, với vẻ mặt "do các người ép tôi phải ra tay".

Tạ Vân khẽ liếc mắt nhìn ông ta một cái, dáng vẻ thờ ơ, như cơn gió nhẹ lướt qua. Rồi cô bật cười: "Ngài đây nếu không đi đóng phim thì đúng là phí tài rồi. Cho dù anh ta có lên mạng bôi nhọ tôi, tôi cũng chẳng buồn nói gì thêm. Nhưng loại màn xin lỗi diễn lố thế này thì… không cần thiết."

Thật ra, cô đâu phải "không nói gì", mà là đã âm thầm nộp đơn kiện rồi.

Là một người trẻ tuân thủ pháp luật và sống văn minh, cô chỉ không công khai mà thôi, chứ từng bước đi đều cực kỳ chắc chắn.

Lúc này, Quý Cảnh Lẫm thấy người xung quanh tụ lại càng lúc càng đông, liền nhíu mày, lặng lẽ đưa tay che chở Tạ Vân, rồi dắt cô rời đi thẳng.

Ba Tiêu vốn định kéo họ vào một màn kịch "xin lỗi công khai để lấy lại mặt mũi", nhưng tiếc là… hai người kia không thèm phối hợp.

Mà nói đi cũng phải nói lại, mục đích của ông ta cũng đã đạt được.

Ví dụ như… ảnh Tiêu Thu Mính quỳ gối trước mặt Tạ Vân và Quý Cảnh Lẫm đã bị chụp lại, bắt đầu lan truyền khắp mạng xã hội.

Chẳng những vậy, ngay lập tức còn mua luôn hot search, khiến từ khoá "Tiêu Thu Mính quỳ xin lỗi" leo thẳng top đầu.

Quý Cảnh Lẫm quay đầu nhìn thoáng lại phía sau, khóe môi khẽ nhếch lên, để lộ một nụ cười đầy giễu cợt.

Ngàn năm hồ ly, vạn năm cáo già — có những người càng già lại càng thâm hiểm, càng giỏi diễn trò.

Dư luận trên mạng lên đến đỉnh điểm, ai cũng chỉ trích gia đình Tiêu Thu Mính, nói rằng họ vẫn còn lối suy nghĩ phong kiến lỗi thời, cứ động chút là bắt người khác quỳ xuống xin lỗi, trong khi triều đại nhà Thanh đã sụp đổ cả trăm năm rồi.

Fan của Tạ Vân bắt đầu rơi rụng với tốc độ thấy rõ.

Ban đầu, họ đến vì nhan sắc là chính, mà loại fan "sắc đẹp" như thế thì nổi nhanh nhưng cũng tan nhanh, không hề bền vững.

Quý Cảnh Lẫm hỏi Tạ Vân có muốn lên tiếng công khai không, cô chỉ lắc đầu, hoàn toàn không để tâm: "Em vốn không dựa vào danh tiếng hay fan để sống, mất hay còn có gì quan trọng đâu."

Chờ đến khi các tài khoản marketing, seeding cũng bắt đầu kết bài và rút lui, dòng nước dư luận bắt đầu đổi chiều.

Nhưng nội dung trung tâm thì chỉ xoay quanh một việc, đó là: Tạ Vân không nên "ép người quá đáng".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!