Chương 61: Phiên ngoại 3

Cái kiểu cứ xuất hiện mọi lúc mọi nơi như vậy… thật sự không thể chỉ gọi là "ái mộ" nữa, nó có phần hơi b**n th**.

Chỉ vì anh ta đẹp trai mà bỏ qua cho hành vi này ư? Không đâu. Hạ Hiểu Lộ tự thấy mình không phải người rộng lượng đến thế. Bị làm phiền suốt một thời gian dài, dù có là đại mỹ nam, cũng chẳng khiến người ta mềm lòng được.

"Làm ơn, biến đi cho tôi nhờ! Đồ b**n th**!!"

Gương mặt Hạ Hiểu Lộ bốc lửa, giọng nói lạnh tanh, ánh mắt như băng giá nhìn thẳng Tiêu Thu Mính.

Tiêu Thu Mính đứng đó, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo. Màn tỏ tình mà anh ta chuẩn bị kỹ lưỡng bao nhiêu, giờ lại bị phá tan hoang chỉ trong chớp mắt. Ai mà chẳng tức?

Trong lòng anh ta, việc dành thời gian sắp xếp một màn tỏ tình như thế này… chính là cách thể hiện sự nâng niu và yêu thích tuyệt đối dành cho một cô gái.

Nếu đối phương từ chối, thì trong mắt anh ta là lỗi do đối phương, là do cô ấy không biết điều.

Tiêu Thu Mính ngẩng đầu lên, nhìn về phía ký túc xá, nơi đang chen kín những sinh viên hóng chuyện. Anh ta hét lớn: "Tạ Vân! Làm bạn gái anh được không?!"

Rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía cửa sổ, nhưng… người duy nhất có thể trả lời anh ta, Tạ Vân, lại từ đầu đến cuối không hề xuất hiện.

Chỉ một cái chớp mắt, mà với Tiêu Thu Mính, lại như cả một thế kỷ trôi qua.

Anh ta đứng giữa hoa hồng và ánh nến, giọng khàn đi: "Làm bạn gái anh… được không?"

Giọng của "nam thần" quả thật rất dễ nghe, nhẹ nhàng như suối chảy trong khe núi, lúc này lại đượm thêm sự chân thành, khiến cho sức cuốn hút càng tăng lên gấp bội.

Dù cho Tạ Vân không đáp lại, nhưng trên tầng ký túc xá, đã có không ít nữ sinh thay cô hò reo: "Được! Được! Được! Bọn em sinh con cho anh luôn!!"

Trước cảnh tượng ấy, Hạ Hiểu Lộ lại càng thấy Tiêu Thu Mính vô cùng chướng mắt, liền lạnh lùng buông một câu châm chọc: "Hoa? Nến? Anh cảm động bản thân à?"

Đám này… đừng nói là Tạ Vân, dù là Hạ Hiểu Lộ đây, người mới chỉ "nửa chừng" dấn thân vào giới influencer, cũng có thể đặt nguyên một màn hoành tráng gấp mười lần như thế.

Thuê công ty tổ chức cầu hôn thì còn lãng mạn gấp bội.

Nghe cô nói vậy, ánh mắt Tiêu Thu Mính thoáng nheo lại, đầy nguy hiểm. Sau khi liếc nhìn đám đông vây xem xung quanh, anh ta mới khẽ cong môi, nở một nụ cười dịu dàng: "Cô không phải là Tạ Vân, nên không thể thay cô ấy trả lời được."

Gió đêm bắt đầu thổi mạnh, thời tiết cũng dần lạnh hơn.

Hạ Hiểu Lộ cười nhạt, phản đòn: "Anh biết không? Giờ con gái người ta không còn thích kiểu đàn ông "điều hòa trung ương" nữa đâu."

Cứ làm như mình là yêu tinh hồ ly trong chuyện xưa ấy, mê hoặc cả thế giới bằng "tình si và mộng ảo".

Giờ ai cũng sống thực tế cả rồi, chẳng ai có thì giờ đóng phim "Liêu Trai Chí Dị" với anh đâu.

Nhưng mà Tạ Vân vẫn không xuống.

Còn Tiêu Thu Mính, cũng không chịu rời đi.

Anh ta mặc áo sơ mi mỏng manh cùng vest đứng dưới ký túc xá, tay ôm bó hoa lớn, như một tượng đá bị nguyền rủa.

Người xem náo nhiệt thì sau một hồi cũng chịu không nổi, bắt đầu tản dần đi, có người còn vừa gỡ trang điểm vừa ngáp ngắn ngáp dài.

Đèn ký túc xá sắp tắt, ai chưa rửa mặt là phải lén lút mò trong bóng tối.

Còn Hạ Hiểu Lộ, sau khi trở về phòng, thì càng thêm bực bội, trong lòng như có lửa đốt.

"Nghe này…" Cô ấy nói, giọng nghiêm túc hẳn: "Cậu đừng có đồng ý với Tiêu Thu Mính. Hồi trước đứng xa nhìn thì thấy anh ta có vẻ ổn, nhà có điều kiện, tính cách cũng tốt, thỉnh thoảng hơi lạnh lùng một tí cũng không sao."

"Nhưng thật ra… anh ta đúng là cái điều hòa trung ương chính hiệu. Lúc nào cũng bày ra vẻ đạo mạo, mọi chuyện tính toán kỹ như lập trình."

"Như chuyện hôm nay, tớ dập mặt anh ta đến vậy rồi mà sao? Vẫn mỉm cười. Nhìn tớ như thể tớ là con bé con hồ nháo không hiểu chuyện gì hết."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!