Chương 6: (Vô Đề)

"Bẩm Hoàng Hậu nương nương, Thái Hậu có dặn, ngài không cần cố ý qua đó, mấy chuyện nhỏ như vậy, người sẽ thay ngài xử lý ổn thỏa."

Tạ Vân còn chưa kịp suy tính, ma ma thân tín của Thái hậu, Phúc Thanh, đã tới truyền lời.

Bà là người tâm phúc bên cạnh Thái hậu, từ nhỏ đã nhìn Tạ Vân lớn lên. Vừa thấy mặt, liền mỉm cười thân thiết: "Nơi kia giờ âm khí nặng, dơ dáy xui xẻo, ngài cứ yên tâm an dưỡng mới là đúng."

Bà đã nói vậy, Tạ Vân tự nhiên không chần chừ thêm nữa, mỉm cười gật đầu, không hề miễn cưỡng.

Thực ra nàng cũng chẳng muốn đi. Người tự vẫn, tử trạng luôn khó coi, nếu nhìn thấy mà sợ hãi đến động thai nhi, chẳng phải thành tội lớn?

Vì người khác mà dằn vặt thân thể mình, nàng không làm nổi.

Tới lúc tang sự, đốt cho một nén nhang, khẽ khấn một câu: "Kiếp sau đầu thai vào nhà tốt, đừng ở mãi trong cái thế giới rối ren này nữa." Như vậy là đủ rồi, hết tình hết nghĩa.

Đang trầm tư suy nghĩ, chợt thấy Quý Cảnh Lẫm sải bước đi đến. Nhìn thấy nàng vẫn an tĩnh ngồi đó dùng trà, hắn như thở phào nhẹ nhõm một tiếng không dễ nhận ra.

"Chuyện của Lan tần, nàng không cần nhúng tay." Giọng hắn trầm thấp, lẫn trong đó là sát khí lạnh đến thấu xương.

Tạ Vân "ừ" nhẹ một tiếng, ngoan ngoãn ngồi im không nhúc nhích.

Nàng nhìn thấy môi mỏng của hắn khẽ mím lại, khí lạnh trong điện như lại đậm hơn mấy phần, khiến lòng nàng bất giác siết lại.

Hắn... là đang chán ghét nàng sao?

Nghĩ tới nếu thật sự bị thất sủng rồi, cũng không tệ lắm. Bị phế xong nàng liền có thể an phận thủ thường, sống những ngày tháng yên ổn của riêng mình, chẳng phải là quá tốt sao?

Lặng lẽ liếc nhìn Quý Cảnh Lẫm, chỉ thấy ánh mắt hắn sâu thẳm như hồ không đáy, căn bản nhìn không thấu tâm tư.

Trong lòng Tạ Vân hơi bất an. Nàng cảm thấy tính tình này của Quý Cảnh Lẫm dường như khác xa với miêu tả trong nguyên tác. Người trong sách là hỉ nộ rõ ràng, còn hắn thì giấu kín, làm người khó mà đoán được.

Đợi đến khi Quý Cảnh Lẫm bước chân rời khỏi điện, bóng dáng cao lớn dần khuất xa, nàng mới gọi hệ thống ra, nhíu mày hỏi: "Hiện tại có phát hiện dị thường gì không?"

[Không có dị thường. Kính xin ký chủ yên tâm.]

"Ừ, ta biết rồi."

Tay tùy tiện nhón lấy một trái anh đào, Tạ Vân thong thả ăn, vừa nhai vừa liếc nhìn Thạch Lựu đang xoắn xuýt lo lắng đến độ đi tới đi lui trong điện.

Còn cùng Hoàn ma ma thấp giọng thảo luận, đưa ra đủ loại suy đoán về biến cố trong cung.

Tạ Vân gật gù, xem ra bên người nàng đúng là không thiếu người thông minh, lo chu toàn cả khi nàng chẳng cần lên tiếng.

Hoàng hậu có tám đại cung nữ, đều được đặt tên theo những thứ dễ thấy thường ngày — phân biệt là Thạch Lựu, Lệ Chi, Bồ Đào, Anh Đào… đều là tên trái cây. Còn có Hồng Phỉ, Ngọc Trai, Mạn Châu, Kim Thoa… toàn những tên châu báu quý giá.

Ngoài ra còn có bốn ma ma thân cận bên cạnh, là Hoàn ma ma, Lưu ma ma, Hoa ma ma và Thôi ma ma.

Thái giám thì khỏi nói, tổng cộng mười sáu người, một đám tiểu X tử (*ngụ ý là những người bị hoạn), nhớ đến thôi nàng đã đau đầu rồi.

Còn chưa tính đến những phi tần khác trong hậu cung, mỗi người lại có cung nhân, cung nữ, người thân cận của riêng mình. Mỗi người đều là một vòng quan hệ, không ai giống ai.

Đó là chưa kể đến mười hai Ty của Nội phủ, bốn Tư tám Cục, đều nằm trong phạm vi trách nhiệm của Hoàng hậu nàng.

Kiếp trước chỉ là một người phàm, đột nhiên bị nhét vào vai trò Hoàng hậu. Tạ Vân cảm thấy như trời sập, áp lực lớn đến nỗi chỉ muốn khóc.

Lần này Lan Tần lại chết bất đắc kỳ tử, càng khiến lòng nàng rung động mãnh liệt. Hậu cung này quả nhiên là nơi ăn thịt người không nhả xương.

Ban đầu nàng chỉ ôm tâm thái chơi đùa, xem như nhiệm vụ xuyên sách cho vui, cuối cùng bây giờ cũng nghiêm túc. Trò chơi này, không phải chỉ là trò chơi.

Từ nay về sau, ngày tháng chắc chắn không thể thư thả nữa, phải chuẩn bị  toàn bộ nghênh địch, mọi lúc đều phải cảnh giác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!