Chương 59: Phiên ngoại 1

Mùa xuân năm 2030, tháng Tư.

Tuyết trắng cùng hoa hạnh bay lả tả trong khuôn viên giảng đường.

Từ đằng xa, một cô gái cao gầy bước tới. Cô mặc một bộ Hán phục – áo lụa trắng và váy xanh nhạt – trông đặc biệt thanh thoát, nổi bật giữa sắc xuân tươi mới.

"Ơ, Tạ Vân, cậu cũng đến sớm vậy à?"

Một cô gái khác mặc váy đồng phục kiểu học sinh, thấy Tạ Vân liền tung váy chạy tới, miệng cười rạng rỡ. Lúm đồng tiền trên má cô ấy làm gương mặt càng thêm đáng yêu.

Tạ Vân nghe thấy có người gọi tên mình thì hơi nheo mắt, nghiêng đầu nhìn sang. Mất một lúc, cô mới nhận ra: "Hạ Hiểu Lộ?"

Giọng cô hơi cao lên ở cuối câu, mang theo chút nghi ngờ và ngỡ ngàng.

Cô gái kia lập tức gật đầu, cười tươi: "Đúng rồi, là tớ đây!"

Hai người tay trong tay, cùng đi về ký túc xá. Đột nhiên, Hạ Hiểu Lộ khựng lại, hai tay chống lên má, mắt nhìn đăm đăm về phía xa, ánh mắt mê mẩn như thể bị thôi miên.

Tạ Vân tò mò nhìn theo hướng đó… rồi chạm ngay vào một ánh mắt quen thuộc đến lạ kỳ.

Cô hơi khựng lại: "Người đó là ai vậy?"

Hạ Hiểu Lộ kéo tay cô, nhỏ giọng thì thầm đầy kích động: "Nam thần số một của Sở đại, Quý Cảnh Lẫm đó! Cậu ấy nổi tiếng cực kỳ luôn!"

Tạ Vân cau mày, ánh mắt thoáng lộ vẻ thờ ơ, trong nháy mắt mất hết hứng thú.

Chỉ đơn giản là… cái danh "nam thần Sở Đại" này nổi quá, vang đến mức cô nghe mà phát ngán.

Người ta hay nói, trong giới giải trí ai cũng phải xây dựng "nhân thiết" (hình tượng cá nhân), mà Tạ Vân cảm thấy… Quý Cảnh Lẫm không đi làm minh tinh thật đúng là uổng phí nhân sinh.

Bởi vì cái kiểu "thiết lập nhân vật được yêu thích" của cậu ta ấy mà, nó hot đến phát ngán.

Ở Sở Đại, chỉ cần nhắc đến Quý Cảnh Lẫm là một loạt danh hiệu đi kèm theo ngay: Học bá, Giáo thảo, Soái ca ngàn năm có một, Con nhà giàu lạnh lùng đẹp trai…

Một khi đã bị mấy danh xưng đó "đóng khung", thì chỉ cần nghe thấy một chữ, là não tự động bổ sung ra cả dàn mô tả đi kèm.

Dần dà, thành ra không thể nói đùa nổi nữa.

Tạ Vân đưa tay xoa đầu Hạ Hiểu Lộ, cười nhàn nhạt: "Thôi nào, ngắm nhiều cũng vô ích, người ta còn chẳng thèm liếc ngược lại một cái đâu."

Dù sao thì… nam thần cao lãnh mà, lạnh đến độ khóe mắt cũng chẳng thèm liếc ai một lần.

Nhưng cô vừa dứt lời…

Quý Cảnh Lẫm khẽ cong môi, mỉm cười quay đầu lại nhìn, rồi cứ thế bước thẳng về phía bọn họ.

Hạ Hiểu Lộ: "……"

Tạ Vân: "……"

Cô cảm thấy nhịp thở mình bắt đầu rối loạn, như kiểu cần ai đó làm hô hấp nhân tạo thì mới sống lại được.

Tạ Vân liếc mắt thấy biểu cảm "đứng hình" của Hạ Hiểu Lộ, liền véo nhẹ vào eo cô ấy từ phía sau, qua kẽ răng lạnh lùng phun ra mấy chữ cảnh cáo: "Thu lại mấy cái ngôi sao bay vòng vòng trong mắt cậu đi, giữ thể diện cho hệ Hoa Tôn một chút."

(Ngầm nhắc: đừng làm mất giá trị của nữ sinh khoa mình trước mặt người ta!)

Nhưng mà lúc này Hạ Hiểu Lộ không cần tôn nghiêm, không cần liêm sỉ, cái cô ấy muốn… chỉ là một cái ôm từ nam thần Quý Cảnh Lẫm!

Cô ấy thầm nghĩ: "Nếu cậu ấy chịu ôm mình, mình có thể lập tức học mèo kêu ngay lập tức!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!