Các phi tần trong cung, nếu thấy không vừa mắt một phi tần cấp thấp nào đó, thì thủ đoạn để chèn ép nàng ta đúng là nhiều vô kể.
Hiền Phi vừa đi phía trước vừa nở nụ cười nhàn nhạt, thoạt nhìn ôn hòa, hiền hậu. Nhưng gần đây, nàng ta và Đức Phi đang có mâu thuẫn gay gắt. Vừa khéo lại thêm việc nàng ta cực kỳ không ưa Trinh Quý Nhân, đúng là có cớ để trút giận.
Sau khi trở về Tê Ngô Cung, Hiền Phi ngồi xuống ghế thái sư, phía sau kê sẵn gối mềm, nàng ta lười biếng tựa người vào đó, tay nâng tách trà nóng, quả nhiên là rất thoải mái.
Lúc này, nàng ta mới chậm rãi dời ánh mắt, nhìn về phía Trinh Quý Nhân đang quỳ dưới bậc thềm.
Tiền triều có đảng phái, hậu cung thì cũng chẳng khác gì, chia bè kéo cánh, ôm đoàn kết đảng. Trước đây, Hiền Phi từng chủ động chìa cành ôliu với Trinh Quý Nhân, nhưng nàng ta khéo léo từ chối, viện cớ thoái thác. Rồi chẳng bao lâu sau, liền xoay người chạy sang bám váy Đức Phi, một kẻ chẳng có bao nhiêu địa vị trong cung lúc đó.
Hiền Phi khi ấy vốn nhờ có gương mặt đoan chính, ôn nhu, ai gặp cũng thấy nàng ta hiền thục, vậy mà lại bị bẽ mặt như vậy, đương nhiên trong lòng đâm ra tức giận. Từ đó, hai phe âm thầm hình thành thế đối lập, đôi bên nhìn nhau chướng mắt không ít.
Hiền Phi cũng không dám làm gì quá tay. Hoàng hậu xưa nay không cho phép xử phạt tư hình trong cung, nếu đã muốn phạt, cũng chỉ có thể là kiểu xử lý lấy lệ: quỳ thì cứ quỳ, đứng thì cứ đứng, chỉ cần thời gian đủ dài là được.
Nhưng với đám phi tần từ nhỏ đã được nuông chiều nâng như trứng hứng như hoa này, thì chỉ riêng chuyện phải quỳ suốt mấy canh giờ thôi, cũng đã chẳng khác gì một dạng tra tấn.
Chỉ một ngày thôi, đóa hoa kiều diễm kia cũng có thể úa tàn.
Trinh Quý Nhân siết chặt nét mặt, trong lòng âm thầm thề độc: nếu có một ngày nàng vùng lên được, nhất định sẽ khiến những kẻ từng sỉ nhục mình phải trả giá gấp ngàn lần, vạn lần!
…
Trong khi nơi này đao quang kiếm ảnh, bầu không khí căng cứng đến ngạt thở, thì tại Ngự Hoa Viên lại là một khung cảnh hoàn toàn khác.
Quý Cảnh Lẫm bước chậm rãi dọc theo con đường trải hoa, nhành liễu lay động theo gió, mọi thứ đều mang theo vẻ yên bình như ngày xưa. Hắn im lặng tản bộ bên hồ Vị Ương, bóng dáng cao lớn được phản chiếu trong làn nước gợn sóng lấp lánh ánh nắng.
"Ngươi…" Tạ Vân vừa mở miệng, đã lập tức hối hận.
Bởi vì đôi mắt sâu không thấy đáy của Quý Cảnh Lẫm đang nhìn thẳng vào nàng. Trong ánh nhìn đó, mặt hồ Vị Ương dường như cũng phản chiếu lại tia sáng u tối, sâu thẳm, mang theo áp lực khó tả.
Tạ Vân mím môi, rồi vẫn quyết định nói tiếp: "Thần thiếp sẽ ngoan ngoãn tản bộ. Ngài muốn đi nhanh thì cứ đi trước, không cần để ý đến thần thiếp."
Nam chính càng đối xử tốt với nàng, nàng lại càng cảm thấy không thoải mái. Thứ ngọt ngào bây giờ, rất có thể chính là dao nhọn của tương lai. Tạ Vân nhớ kỹ điều đó, không dám lơi là.
Quý Cảnh Lẫm liếc nàng một cái, nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.
Gió xuân ấm áp, mùi hoa thoang thoảng, lẽ ra là một khung cảnh yên bình dễ chịu. Nhưng Tạ Vân chỉ biết im lặng, không dám nói thêm nửa lời.
Nàng bước sau Quý Cảnh Lẫm như một nàng dâu nhỏ ngoan ngoãn, bước chân chậm rì rì, nhưng thật ra là cố tình kéo dài thời gian. Dù gì nàng cũng vừa uống "An Thai Hoàn", hệ thống đảm bảo đây là vật bảo vệ thai nhi an toàn
Theo lời hệ thống, đứa bé trong bụng nàng cứng cáp như sắt thép, không sợ bất kỳ nguy hiểm hay âm mưu nào.
Không chỉ có tác dụng giữ thai, "A Thai Hoàn" còn cung cấp đủ mọi dưỡng chất cho cả mẹ và con, giúp tẩm bổ toàn diện. Đúng là một loại "thần dược" trong chốn hậu cung hiểm ác này.
Dạo gần đây, nàng chưa có thêm lần nào thân mật tiếp xúc với Quý Cảnh Lẫm, mà bảng quay "bốc thăm trúng thưởng" trong hệ thống thì vẫn im lìm không động thái gì. Tốc độ đúng là còn thua cả rùa bò!
Đang nghĩ ngợi miên man, từ xa đã nghe thấy tiếng cười khanh khách vọng đến, khi gần khi xa, mang theo giọng thiếu nữ trong trẻo ngọt ngào, như rót mật vào tai.
Quý Cảnh Lẫm hơi nhíu mày, rồi như vô thức nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại như không xương của Tạ Vân, dẫn nàng tiếp tục đi theo con đường nhỏ quanh co trong Ngự Hoa Viên.
Hoàng đế vốn dĩ là nhân vật mang sức hút trời sinh với đám phi tần. Dù hắn không chủ động bước tới, thì những mỹ nhân xinh đẹp dịu dàng kia cũng sẽ như tre non mọc không ngừng.
Cho nên, tiếng cười rộ lên kia càng lúc càng gần, hương thơm cũng theo gió mà ùa đến, nồng đậm ngọt ngào đến mức làm người ta phải rùng mình.
"Tham kiến bệ hạ, tham kiến hoàng hậu nương nương." Tiếng hành lễ mềm mỏng vang lên đều đều, Tạ Vân chỉ liếc mắt đã thấy rõ: toàn bộ tiểu phi tần có chút nhan sắc đều đã tụ lại đây.
Người nào người nấy y phục xuân sắc lả lướt, tay áo thướt tha, cổ tay trắng ngần, ai nấy đều cố gắng khoe trọn đường cong động lòng người của bản thân, mong chỉ cần một ánh mắt đế vương lướt qua là có thể từ cá chép hoá rồng.
Chỉ có bốn vị phi tần được ban phong hiệu "Quý – Thục – Hiền – Đức" là còn giữ được thể diện, không dám tùy tiện thể hiện tình cảm trước mắt bao người như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!