Chương 46: (Vô Đề)

Ăn Tết xong lại là một phen tất bật mệt mỏi, đến khi lấy lại tinh thần thì trời cũng đã bắt đầu ấm dần.

Người ta vẫn nói "nước sông xuân ấm, vịt là kẻ đầu tiên biết", Tạ Vân cảm thấy câu này không sai chút nào. Nàng còn đang khoác áo lông cừu dày cộp, trông chẳng khác gì một con gấu, thì trong Ngự Hoa Viên, mấy con tiểu tiên hạc được nuôi đã bắt đầu lượn quanh mép nước, nóng lòng muốn được tung cánh.

Đây là lứa hạc non mới nuôi. Mấy đôi hạc già lông đã xơ xác, không còn thần thái, đều bị chuyển sang khu chuồng nuôi mèo chó để dưỡng già.

Chuyện này cũng xem như một cảnh sắc trong Ngự Hoa Viên, là "gương mặt đại diện cho nhan sắc" của hoàng cung vậy.

Tạ Vân đẩy xe nôi đi đến gần, ba đứa trẻ nằm xếp hàng bên trong, vừa thấy những con hạc trắng thì lập tức vui vẻ hẳn lên, ríu rít như chim, náo nhiệt không thôi.

Đám nhỏ này rất thích động vật nhỏ, vừa nhìn thấy là có thể ngoan ngoãn ngồi yên nhìn cả một canh giờ.

Mà nàng thì ngồi bên cạnh, nhìn con mình... nhìn tiểu hạc suốt một canh giờ.

Hơn hai tháng tuổi, lũ nhỏ đã lớn hơn nhiều so với khi mới sinh, cũng lanh lợi hơn hẳn.

Đã có thể nghe hiểu người lớn nói chuyện, thậm chí còn biết chu miệng ra cười với người ta.

Nếu không phải lúc nào cũng phun bong bóng nước miếng thì càng đáng yêu biết bao.

Riêng tên tiểu tử Thanh Lưu này, suốt cả ngày mà vận động duy nhất chính là… phun bong bóng.

Không giống hai tỷ tỷ, suốt ngày chân tay múa may loạn xạ, không có một khắc chịu yên.

"Ngoan nào." Tạ Vân trêu đùa Thanh Lưu, đồng thời nghe Thạch Lựu bẩm báo những chuyện thường nhật trong cung.

Một lúc sau, Tạ Vân xua tay ra hiệu rằng mình đã nghe đủ.

Ngày qua ngày, cuộc sống cứ thế trôi, xuân đi rồi đến hạ, thu qua thì lại nghênh đông.

Bọn nhỏ từ chỗ học lật người theo Quý Cảnh Lẫm, rồi đến học ngồi, sau đó là học bò. Tất cả đều có công lao của vị hoàng đế này, không khác gì một ông bố "hết mình vì con".

Cũng khiến Tạ Vân tự mình "lên lớp", hiểu rõ cái gọi là: "Hoàng đế chưa vội, nhưng thái giám đã sốt ruột", thật ra cũng không đúng, bởi vì hoàng đế nhà nàng chính là người sốt ruột nhất.

Ba đứa nhỏ nằm đó rất vững vàng, còn Quý Cảnh Lẫm thì ở bên cạnh giảng dạy xoay người, dạy đến mấy ngày liền, đối phương thì cứ thờ ơ, chỉ biết vỗ tay như thể tán thưởng màn biểu diễn rất có kỹ thuật.

Mà đến lúc sắp biết nói, Tạ Vân còn chưa vội dạy bọn trẻ gọi "mẫu hậu", thì Quý Cảnh Lẫm đã sốt ruột dạy trước bọn chúng gọi "phụ hoàng".

Không biết hắn đã cùng ba cái tiểu bảo bối ấy luyện bao nhiêu lần "phụ hoàng", cuối cùng bọn trẻ mới chịu học theo mà gọi "mẫu hậu".

Đúng vậy đấy, chính là vô lý như vậy…

Cái gì càng muốn dạy thì lại càng không chịu học, mà không dạy thì tự dưng lại bật ra một cách ngẫu nhiên.

Tạ Vân đến giờ vẫn còn nhớ rõ, cái khoảnh khắc lần đầu nghe thấy tiếng gọi "mẫu hậu", nàng mừng đến mức bật dậy, ôm chầm lấy Bảo Châu xoay tròn vòng vòng giữa phòng, phấn khởi không sao kể xiết.

Chớp mắt một cái, ba đứa nhỏ đã tròn một tuổi, sắp đến lúc tổ chức tiệc thôi nôi cho cả ba.

Sáng sớm đã phải lôi cả ba đứa dậy, mà việc này hoàn toàn không hề dễ dàng. Tuy bọn nhỏ còn bé, nhưng cái tính lười rời giường thì lại cố chấp chẳng thua gì người lớn.

Dù sao thì chỉ cần có cái ăn, có chăn ấm nệm êm, thì bảo chúng dậy thế nào cũng chẳng chịu.

Sáng nay cũng vậy, mới canh năm đã bú xong một bình sữa, trời vừa sáng là phải dậy rồi, thế mà đứa nào cũng lười biếng không muốn nhúc nhích.

Mỗi đứa ôm lấy cái chăn, tay nhỏ nhắn níu chặt không chịu buông, cứ như sợ ai giật mất kho báu.

Tạ Vân ngồi bên mép giường, vừa dỗ vừa ngọt ngào dỗ dành: "Dậy nào, dậy nhanh đi nào, hôm nay có món thịt thơm lừng này, còn có bánh sủi cảo tôm trong suốt, cả mấy con heo nhỏ các con thích ăn nữa đó~"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!