Chuyện này không phải ngày một ngày hai là có thể giải quyết được, bởi vì sắp Tết đến nơi rồi.
Theo tập tục hiện nay, bất kể là chuyện lớn đến đâu, chỉ cần sắp Tết là có thể lấy lý do "ăn Tết trước đã" để gác lại giải quyết sau.
Ngược lại, nếu ai có việc gì không muốn làm, cũng có thể vin vào cớ "Tết sắp đến rồi" để lảng tránh.
Các vị Thái phi chính là muốn lợi dụng khoảng thời gian này, âm thầm thúc ép để hoàn thành mong muốn của mình.
Bọn họ nghĩ: Hoàng hậu chắc cũng không muốn làm to chuyện ngay trước Tết, chắc chắn sẽ nhượng bộ một chút để giữ thể diện. Chỉ cần họ cố thêm một chút là sẽ ép được nhường bước.
Ai ngờ Hoàng hậu lại là người "đầu sắt lòng thép", không những chẳng ngại vạch lỗi cung quy từ trước, mà còn thẳng tay đưa ra một điều mới hoàn toàn.
Nhà nào bằng lòng đón người trở về dưỡng già thì cứ đưa người về, triều đình sẽ ban cho một khoản tiền cấp dưỡng, cứ theo quy định mà làm.
Còn nhà nào không muốn, hoặc bản thân không còn người thân, thì cứ ở lại trong cung tu hành ở Phật đường, tụng kinh niệm Phật, cũng coi như an ổn qua ngày.
Ít nhất là không gây thêm chuyện rối ren, làm ảnh hưởng đến toàn cục.
Chính sách này vừa đưa ra, toàn bộ thái phi đều xôn xao. Trong lịch sử từ trước đến giờ chưa từng có chuyện phi tần được nhà mẹ đón về sau khi tiên hoàng băng hà.
Xoay tới xoay lui, vấn đề vẫn là một chữ: Mất mặt. Bọn họ không muốn rời đi, chẳng qua là ngại bị coi thường.
Nhưng Quý Cảnh Lẫm lại không cưỡng ép, cũng không nói gì thêm. Ai muốn đi thì cứ đi, ai không muốn thì ở lại Phật đường, tự biết thân biết phận.
Huynh đệ hắn cùng nhau lớn lên trong hậu cung, biết rõ ai là người từng làm ra chuyện gì. Làm hoàng đế rồi, chẳng qua là không quên những kẻ từng nhân lúc khó khăn mà đâm thêm nhát dao.
Mà những Thái phi kia, từng người đều là đồng lõa năm đó. Chuyện bỏ đá xuống giếng họ chưa từng thiếu phần.
Cho nên lần này, thái độ của hoàng đế đặc biệt kiên quyết.
Nếu các Thái phi còn ở trong cung, có thể giúp gia tộc thu được chút lợi ích; nhưng một khi đã rời cung, thì chỉ là người bình thường, chẳng có tiếng nói gì nữa.
Không phải ai cũng sẵn lòng rời khỏi hoàng cung. Cuối cùng, chỉ khoảng hai phần mười số người đồng ý ra ngoài, còn lại tám phần mười vẫn chọn ở lại trong cung.
Với những người được gia đình đón về, Tạ Vân cũng đã ngầm gợi ý: Sau khi rời cung vài năm, họ có thể lấy lý do bị bệnh rồi báo tử, sau đó thay đổi thân phận và tái giá. Hoàng cung sẽ không can thiệp gì vào chuyện đó.
Tạ Vân đã nói chuyện rõ ràng với gia đình các phi tần được đón ra ngoài, cũng như trao đổi thẳng thắn với những phi tần tự nguyện rời cung. Còn trong lòng họ thực sự nghĩ gì, nàng không quản nổi.
Nàng cũng không thể nói thẳng mọi chuyện được, nếu không sẽ giống như đang ép những người còn lại cũng phải rời đi. Những chuyện dễ khiến người ta dị nghị như vậy, nàng không muốn dính vào.
Sau khi giải quyết xong việc này, chẳng mấy chốc đã đến Tết.
Những năm trước, dù có ăn Tết theo lệ, nhưng thường cảm thấy nhàm chán và không có hứng thú. Còn năm nay, vì có mấy đứa trẻ quây quần bên cạnh, Tạ Vân lại cảm thấy tràn đầy năng lượng và niềm vui.
Trước tiên là chuẩn bị quần áo cho ba đứa trẻ. Nào là gấm vóc, đoạn hoa*, tơ lụa, sa mỏng... chất liệu đủ loại, đếm không xuể. Chỉ riêng vải dệt đã chuẩn bị mấy chục loại, sau đó may thành đủ kiểu dáng khác nhau, lại còn phải phối với đủ kiểu mũ và giày.
(*"Đoạn hoa" có thể hiểu đơn giản là: vải đoạn có hoa văn — loại vải vừa bóng, vừa đẹp, hoa văn nổi bật, thường dùng trong trang phục quý tộc hoặc cung đình.)
Vòng tay, vòng cổ, các loại trang sức linh tinh cũng không thể thiếu.
Ngay cả khi đặt may quần áo cho chính mình, nàng cũng chưa từng bỏ nhiều công sức đến vậy. Thậm chí bây giờ còn có suy nghĩ muốn tự tay làm đồ cho bọn trẻ — một tấm lòng mà trước đây chưa từng có.
Chỉ là bản thân nàng đã bận tối mắt tối mũi, mấy đứa nhỏ lại cứ quấn lấy không rời, thực sự không có lấy nổi một chút thời gian rảnh.
Mấy đứa trẻ ban ngày còn ngoan ngoãn chơi ở chỗ Thái hậu, nhưng đến đêm thì không chịu nổi, từng đứa đều bắt đầu làm ầm lên rất dữ.
Từ lúc chạng vạng đã bắt đầu r*n r*, đến khi trời tối hẳn thì trực tiếp gào khóc không ngừng.
Tạ Vân vừa khổ sở vừa xót xa lại vừa thấy buồn cười, đúng là không thể đoán được mấy cái tâm tư nhỏ nhặt của bọn trẻ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!