Chương 44: (Vô Đề)

Đã lâu rồi Tạ Vân không gặp Quý Cảnh Hành, nên khi nhìn thấy hắn, nàng bỗng thấy bất ngờ.

Hắn thay đổi khá nhiều. Trước đây luôn mặc những bộ đồ nhẹ nhàng, màu sắc thanh thoát như gió mát trăng thanh. Còn bây giờ, lại khoác lên mình bộ y phục màu đen tuyền, nhìn lướt qua có đôi phần giống Quý Cảnh Lẫm: Nghiêm nghị, lạnh lùng, thậm chí mang khí chất của một con mãnh thú đầy uy quyền.

"Duẫn Chi." Nàng lên tiếng.

"Vân Vân." Hắn khẽ gật đầu đáp lại.

Hai người chỉ đơn giản chào nhau, rồi cùng ngồi xuống.

Quý Cảnh Hành hơi cúi đầu, chăm chú nhìn bàn tay mình, những ngón tay trắng trẻo, thon dài, khớp xương rõ ràng, đẹp đến mức như được chạm khắc từ ngọc.

Thái hậu, thấy vậy, lại bắt đầu khuyên nhủ. Bà nửa đùa nửa thật trách yêu: "Lần này nhất định phải chọn một vị quý nữ cho ra hồn. Ngươi không thể tiếp tục từ chối được nữa!"

Lông mi của Quý Cảnh Hành khẽ run. Một lúc lâu sau, hắn mới ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo nhìn thẳng, môi mím lại, cứng rắn đáp: "Ta không muốn thành thân."

Nói xong còn cố tình quay đầu đi, không nhìn ai cả.

Tạ Vân ngồi bên, trong lòng đầy cảm xúc khó tả.

Duẫn Chi – Quý Cảnh Hành – từng yêu nguyên chủ này rất sâu đậm. Một tình cảm có thể nói là hơn cả tình yêu mà Quý Cảnh Lẫm dành cho nàng.

Đáng tiếc... có duyên mà không có phận.

Sau khi Quý Cảnh Hành từ chối, Quý Cảnh Lẫm lập tức nghiêng đầu liếc nhìn hắn, giọng mang theo chút trách mắng: "Ngươi còn định làm loạn đến bao giờ nữa?"

Quý Cảnh Hành mím môi, ánh mắt nhìn đăm đăm vào một cái cây khô không xa. Giọng hắn rất nhỏ, nhẹ như gió thoảng, gần như không thể nghe thấy: "Nếu ta phải thành thân, thì người đó nhất định phải là người ta thật lòng yêu."

Thái hậu nghe vậy thì hơi nổi nóng, không kìm được mà nói: "Vậy ngươi nói thử xem, người mà ngươi yêu là ai? Chỉ cần không phải hạng người thấp kém, không ra gì, thật sự không ai ngăn cản ngươi."

Nhưng đây lại là một đề tài không lời giải, mỗi lần nhắc tới đều trở nên căng thẳng, ai cũng không thể thuyết phục được ai.

Chỉ có Tạ Vân là ngồi im thin thít như gà con, không hé răng.

Dù thế nào thì chuyện này cũng chẳng tới lượt nàng lên tiếng. Hơn nữa, thân phận hiện tại của nàng khá nhạy cảm, nếu mở miệng e là sẽ đâm thẳng vào vết thương lòng của Đoan Vương, chẳng khác nào một cú đánh chí mạng.

Khi trở lại Vị Ương Cung, bên cạnh không có ba nhóc con đi theo như thường lệ, nàng bỗng cảm thấy trống vắng lạ thường.

Đám nhóc đó vui đến mức quên luôn mẹ, đúng là không có lương tâm mà.

Nhìn chiếc giường em bé trống trơn, Tạ Vân chu môi, bĩu môi đầy bất mãn, rồi đưa tay chọc con heo nhỏ: "Ai nha, vẫn là ngươi ngoan nhất."

Con heo nhỏ bị chọc thích quá, nằm ườn ra, rầm rì nằm dài như cá chết, ý bảo nàng mau gãi cho nó.

Tạ Vân liếc nó một cái rồi cũng đành ngoan ngoãn cúi xuống gãi lưng theo ý nó.

Thật ra, trong khoảng thời gian mang thai và sinh con, Tạ Vân cũng có phần lơ là với heo nhỏ. Nuôi nó chẳng khác nào nuôi một đứa trẻ, vậy mà từ khi có ba đứa con thật, nàng lại bỏ quên mất "đứa con nuôi" này. Dù gì cũng không nên vì sinh con mà quên mất nó.

Đang chơi đùa cùng heo nhỏ, Thạch Lựu bước vào bẩm báo: "Quý phi cầu kiến."

Tạ Vân ngáp một cái, đặt heo nhỏ xuống để nó tự chơi, sau đó chỉnh lại y phục nghiêm chỉnh rồi mới cho mời vào.

Quý phi từ bên ngoài bước vào, chậm rãi hành lễ, rồi mỉm cười hỏi: "Ngài thấy bộ y phục này của thần thiếp thế nào?"

Tạ Vân nhìn lướt qua một lượt, ban đầu không thấy gì đặc biệt, nhưng vẫn khích lệ đáp: "Đẹp lắm."

Nghe vậy, Quý phi vui mừng ngồi xuống bên cạnh nàng, bắt đầu kể về bộ y phục đang mặc.

Nàng nói rằng bộ này là do Trinh Quý nhân tặng, đặc biệt đẹp. Lớp trong là gấm thêu hoa – điều này thì không hiếm  nhưng điểm nổi bật là lớp sa mỏng bên ngoài, mỏng như cánh ve, thêu những con bướm sống động như thật. Thậm chí còn dùng vải sa để tạo hình những con bướm ba chiều nổi trên áo, giống như đang đậu thật sự.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!