Chương 43: (Vô Đề)

Gió ào ào thổi.

Từng đợt gió lùa qua thổi vào trong điện, khiến tóc Quý Cảnh Lẫm rối loạn.

Xưa nay hắn luôn nghiêm chỉnh, tóc tai gọn gàng chỉnh tề như gió mát trăng thanh, sạch sẽ không tì vết. Chỉ là hôm nay trông có phần chật vật, quần áo xộc xệch, ngay cả ngọc quan trắng cũng lệch khỏi đầu.

"À." Quý Cảnh Lẫm liếc nhìn Tiêu Thu Mính qua loa, nhếch môi cười lạnh: "Nể tình ngươi từng là thư đồng trong Cảnh Hành ở học đường, ta đã nhiều lần bỏ qua. Nhưng xem ra càng bỏ qua lại càng không biết điều. Thôi thì… chấm dứt ở đây đi."

Lời còn chưa dứt, thị vệ bên cạnh đã lập tức ra tay, cắt gân tay gân chân Tiêu Thu Mính.

Hắn đau đến vặn vẹo cả khuôn mặt, nhưng lại không thể thốt ra nổi một tiếng. Toàn thân run rẩy, thậm chí đến cả giãy giụa cũng không làm nổi.

Tạ Vân nghẹn thở, từ từ bước lên, giận dữ đá hắn mấy cái.

Sức náng không lớn, nhưng lại khiến Tiêu Thu Mính lộ ra vẻ... hưởng thụ.

b**n th**!

Tạ Vân giận đến phun một ngụm: "Kéo hắn đi cho khuất mắt. Thảm dưới đất cũng mang đi luôn." 

Đừng để ô uế nơi nàng đứng.

Thị vệ liếc mắt nhìn về phía Quý Cảnh Lẫm, thấy hắn khẽ gật đầu, lại đưa tay làm động tác cắt ngang cổ. Hiểu ý, mấy người lập tức xông lên, kéo kẻ không khác gì một con chó chết Tiêu Thu Mính ra ngoài.

Vừa bước khỏi cửa Vị Ương Cung, chẳng đợi thêm phút nào, một thị vệ ra tay vặn gãy cổ hắn. Một mạng người, kết thúc gọn gàng.

Tạ Vân vẫn còn run lẩy bẩy. Mãi đến khi mọi chuyện đã qua, nàng mới thực sự cảm nhận được sự sợ hãi. Nước mắt rơi xuống từng giọt, từng giọt, không ngừng.

Tiếng khóc nghẹn ngào, có phần thất thanh.

Trong lòng nàng chỉ còn sót lại một tia may mắn, may mà Thái hậu đã sớm đưa ba đứa nhỏ đi. Nếu không, rơi vào tay Tiêu Thu Mính… hậu quả không dám tưởng.

"Giết hắn... Giết hắn rồi đúng không... Ta sợ lắm..." Nàng thì thào, như để trấn an chính mình. 

Được Quý Cảnh Lẫm ôm vào lòng rồi, Tạ Vân lại cảm thấy không chịu nổi. Nàng khẽ nắm lấy tay áo hắn, giọng mũi nức nở, mang theo ý cầu xin mơ hồ.

Chờ thật lâu vẫn chẳng thấy hồi đáp, nàng ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt đối phương âm trầm, chỉ lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm.

Tim Tạ Vân lập tức trầm xuống. Chẳng lẽ… hắn vẫn còn để tâm chuyện Tiêu Thu Mính? Cảm thấy nàng đã không còn sạch sẽ nữa?

Nỗi xót xa dâng lên cuồn cuộn. Nàng cầm tay áo hắn, lại nhẹ nhàng buông xuống.

Đế vương mà… không thể chấp nhận những chuyện như vậy, nàng hiểu được.

Ai ngờ lại bị một bàn tay như kìm sắt siết lấy cằm, ép nàng ngẩng đầu.

"Không thích? Thời gian quá ngắn?" Từng chữ, từng chữ như gằn ra từ kẽ răng, sắc mặt u tối như thể trời sắp đổ mưa.

Mây đen chồng chất trên đỉnh đầu nàng.

Tạ Vân nắm lấy tay hắn, giọng mềm nhũn, đáng thương giải thích: "Là giả… đều là giả cả…"

Trước ánh mắt sắc lạnh kia, giọng nàng càng lúc càng nhỏ: "Chỉ nói như vậy… thì mới kéo dài được thời gian…"

Nghĩ tới nghĩ lui, đúng là lý do hợp tình hợp lý. Trong lòng cũng thấy có chút an ủi.

"Lâu như vậy mà ngươi vẫn không đến cứu ta…" Tạ Vân vừa nghĩ đến, hốc mắt liền đỏ bừng.

"Còn tức giận với ta nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!