Tạ Vân tiện tay bấm vào phần rút thưởng của hệ thống.
Nàng có hai lượt tích lũy chưa dùng đến, cũng vì trước đó các phần thưởng đều là mấy món lặt vặt, chủ yếu giúp cải thiện chất lượng cuộc sống, chứ chẳng thay đổi được gì to tát.
Nói trắng ra thì… có cũng tốt, không có cũng chẳng chết ai.
Nàng vừa ngáp một cái thật dài, mắt ngấn nước, vành mi dài rung rung theo làn hơi mờ ẩm.
Đêm qua ngủ không ngon, hôm nay mới sáng ra đã buồn ngủ rũ rượi, cơn ngáp kéo dài chưa dứt thì… Dừng lại giữa chừng.
Vì ngay trước mắt nàng, bỗng xuất hiện một đôi giày thêu đỏ thẫm, có phần rộng hơn cỡ bình thường một chút.
Đó là một đôi giày vô cùng tinh xảo, thêu hình bạch phượng tung cánh trên nền hồng yên chi, đẹp đến mức khiến người ta phải liếc nhìn thêm lần nữa.
Hồng đế, bạch phượng – tráng lệ mà diễm lệ.
Chỉ có điều, đây tuyệt đối không thể là giày của cung nữ.
Bởi vì trong cung, chỉ những đại cung nữ mới có quyền mặc gấm đi giày lành lặn như thế, mà các nàng ấy, chẳng ai có bàn chân thon nhỏ kiểu này.
Nhất là Thạch Lựu, đại cung nữ hầu hạ bên cạnh nàng, chân nàng ấy vốn nhỏ nhắn, hoàn toàn không giống với dáng giày nàng đang thấy.
Và hơn hết là không ai dám dùng hình phượng để thêu lên giày, một cách lộ liễu và trương dương đến vậy.
Trừ khi...
Tạ Vân vốn định ngẩng đầu, nhưng rồi cứng đờ xoay mặt đi hướng khác, tránh tuyệt đối không chạm mắt với người vừa bước vào.
Nàng làm như không có gì xảy ra, tay khẽ vuốt nhẹ dải tua lụa thả từ giường treo xuống, dáng vẻ hoàn toàn hờ hững, tự nhiên.
"Nương nương." Một giọng nói trầm thấp, mang theo chút khàn khàn, vang lên phía trước.
Hắn bật cười, tiếng cười không có chút ấm áp nào: "Ngài rất thông minh."
Không thèm bận tâm đến sự né tránh của nàng, người ấy đường hoàng để lộ toàn bộ thân phận trước mặt nàng, giống như cố tình khiêu khích.
Tạ Vân bỗng thấy hơi ngẩn người.
Tiêu Thu Mính, đúng là... quá mức xinh đẹp. Dù trên người còn mang vài nét cứng cáp như nữ tướng quân, nhưng bản chất vẫn là nam tử.
Thế nhưng sau khi được trang điểm kỹ càng, quả thực lại giống như một đại mỹ nhân nữ cải nam trang.
Tuổi hắn còn trẻ, bản thân lại mang đặc tính thể chất đặc biệt, dễ ẩn giấu giới tính, đặc biệt dễ hóa thân thành mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.
Gương mặt ấy quá tinh tế, thân hình eo nhỏ vai hẹp, mỗi cử động đều mang theo một loại phong tình khó nói, còn hơn cả nữ nhân chân chính.
"Tiêu Thu Mính." Tạ Vân khẽ gọi, giọng có chút khô khốc.
Đối phương khẽ bật một tiếng "A", ánh mắt nhìn nàng như phủ một tầng ôn nhu mềm mại, dịu dàng đến mức khiến người ta dựng tóc gáy.
"Vân Vân." Tiêu Thu Mính hơi nghiêng đầu, trong mắt ánh lên chút sáng rọi, giọng nói uyển chuyển mê hoặc, giống như đang dùng những lời đẹp nhất để vẽ ra một bức tranh ảo mộng.
Hắn bắt đầu kể nàng nghe về cuộc sống bên ngoài cung: Bao nhiêu tươi sáng, bao nhiêu tự do.
Trong khi ở lại trong cung, nàng chẳng khác nào cùng ma quỷ múa giữa đầm lầy, bị cuốn vào từng đợt sóng nhơ nhớp.
Tạ Vân nhìn hắn càng nói càng kích động, chỉ cần nàng liếc qua một cái, hắn liền cho rằng đó là sự khẳng định, đúng là có bệnh.
Có bệnh… mà không nhẹ nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!