Quý phi nhìn cái mông tròn vo của nó ngoáy ngoáy một cái rồi biến mất khỏi tầm mắt, không khỏi cực kỳ hâm mộ: "Ngày khác thần thiếp cũng đến phòng chó mèo nhận một con về nuôi, nhìn thật sự đáng yêu quá."
Tạ Vân không biểu lộ rõ ý kiến gì. Con này của nàng là "hệ thống Cổ Ngôn Tấn Giang", đương nhiên không giống heo thường, không thể lấy tiêu chuẩn bình thường mà so được.
Nhìn thì vừa lanh lợi vừa nghe lời, như thể là chuyện đương nhiên rồi.
Nhưng nếu là đến phòng chó mèo nhận nuôi, vậy thì còn phải xem vận may. Muốn tìm được một con heo nhỏ thông minh như vậy… e là khó nói.
Chỉ là, đối phương cũng chưa chắc là muốn nuôi một con heo. Chỉ cần nuôi một con mèo hay chó nhỏ cũng đã rất thú vị rồi.
Nhưng ở trong cung, mấy thứ này thật sự là con dao hai lưỡi. Bởi vì đôi khi khó mà kiểm soát. Dù sao thì động vật cũng không thể nói chuyện như người, có lúc lên cơn điên loạn, gây chuyện không ít. Cũng bởi vậy mà rất nhiều người dần không còn chọn nuôi mèo hay chó nữa.
Nghĩ vậy, Tạ Vân liền tranh thủ nuốt luôn viên "Dưỡng Thể Đan". Nàng đã ăn sáu viên rồi, đây là viên thứ bảy.
Sau khi sinh con xong, cuối cùng cũng có chút đầy đặn trở lại, khắp người chỗ nào cũng mềm mại trắng nõn. Tuy rằng sờ vào cảm giác rất thoải mái, nhưng nàng thì lại muốn mình phải mảnh mai thướt tha mới vừa ý.
Không muốn làm mỹ nhân kiểu đẫy đà đầy đặn.
Quý phi nhìn nàng cực kỳ hâm mộ, cười nói: "Ngài gầy nhanh thật, hiện tại nhìn còn có phần phong tình hơn lúc trước."
Tạn Vân không để ý, nói mình ăn được ngủ được, không tăng cân thịt nào, chính nàng cũng thấy phiền lắm.
Quý Cảnh Lẫm ở bên trong nội điện nghe thấy, nhất thời có chút bất lực: Vài hôm trước còn rầu rĩ vì thấy mình béo lên, ăn cơm cũng chẳng dám động đũa, khoanh tay không chịu ăn một miếng, thế mà giờ lại nói chuyện nhẹ bâng như gió thoảng mây bay.
Nhìn thấy có nhiều người trong sân, hắn dừng chân một chút, sau đó xoay người, đi về hướng khác.
Ngũ quan của Tạ Vân rất nhạy, khẽ liếc mắt về phía cửa sau, rõ ràng nghe thấy tiếng bước chân mơ hồ truyền đến, vậy mà chẳng thấy ai xuất hiện, khiến người ta không khỏi sinh nghi.
Nàng liếc mắt ra hiệu với một tiểu cung nữ đang hầu hạ bên cạnh. Người kia lập tức hiểu ý, nhẹ nhàng bước ra xem xét. Lát sau quay trở lại, cúi người khẽ thì thầm bên tai nàng rằng hoàng đế đã đến.
Nếu là Quý Cảnh Lẫm, vậy thì Tạ Vân có thể yên tâm rồi.
Lâu như vậy rồi, còn không thấy Tiêu Thu Mính xuất hiện. Nàng thật sự cảm thấy, hoặc là hắn đang nhịn để tung ra chiêu lớn, hoặc là đã chết ở xó xỉnh nào đó rồi.
Thật ra nàng cũng không muốn nghĩ nhiều, nếu hắn đã chết thì càng tốt, nàng cũng khỏi phải suốt ngày thấp thỏm đề phòng, sống chẳng được yên ổn.
Nếu đối phương chỉ là một người bình thường thì thôi, nhưng Tiêu Thu Mính lại là loại tội phạm có trí thông minh cực kỳ cao, vì vậy chuyện này khác hẳn với loại tội phạm bình thường.
Hơn nữa mục tiêu lại chính là nàng.
Bây giờ nàng đã có ba đứa con, đứa nào cũng là bảo bối ngọc ngà, không chịu nổi dù chỉ một chút tổn thương nhỏ như xước móng tay.
Dù là con mất mẹ, hay là mẹ mất con, nàng đều không thể chịu nổi kết cục nào cả.
Mà Tiêu Thu Mính này như treo lưỡi đao trên đầu người khác, mới là loại đáng sợ nhất.
…
Quý phi ra hiệu cho cung nhân đặt lễ vật xuống, lúc này mới mỉm cười rời đi. Có nàng ta làm gương, suốt cả buổi sáng hôm đó, Vị Ương Cung không lúc nào ngớt khách đến chơi.
Vòng cổ vàng ròng thu được không dưới mười chiếc, mà đây mới chỉ là những món cơ bản nhất. Từ đó có thể thấy, tuy phi tần trong hậu cung không được thị tẩm, nhưng thứ họ nắm trong tay lại không hề ít.
Ai nấy đều là người có của, giàu sang phú quý.
Cũng phải thôi, đã là quý nữ được tuyển vào cung, sao có thể thiếu đồ trang sức quý giá.
Quý phi mỉm cười, thấy đã đến giờ, liền ra hiệu cho vài bà vú bế hài tử, cùng nàng đi về phía điện Giao Thái nằm giữa Tử Thần Cung và Vị Ương Cung.
Vì lễ Tẩy Trần và lễ Thôi nôi đầy tháng được tổ chức gộp lại nên nghi lễ lần này đặc biệt long trọng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!