Chương 40: (Vô Đề)

Nuôi một đứa trẻ sẽ đem lại cảm giác hạnh phúc, nhưng nuôi đến ba đứa nhóc cùng lúc… thì cuộc sống lập tức biến thành gà bay chó sủa, chẳng có chút yên ổn nào.

Đặc biệt là hai đứa lớn hơn, tính tình vô cùng mạnh mẽ, mọi hành động đều phải theo ý chúng mới được.

Rõ ràng đôi mắt còn chưa mở ra nổi, mà đã bắt đầu kén chọn bú sữa. Nhất định phải là sữa của Tạ Vân, bú không được thì khóc lóc ăn vạ. Còn hai vú nuôi trắng trẻo, sữa đầy như bò sữa, thì chúng liếc mắt còn chẳng thèm liếc.

Nhưng vấn đề là, Tạ Vân hoàn toàn không có đủ sữa.

Ngực tuy nhìn thì không nhỏ, ai ngờ thực tế thì khô cạn, sữa còn chưa đủ một đứa bú, chứ đừng nói là ba.

Lý ra thì, hai đứa nhỏ ấy thậm chí còn chưa nhìn rõ mặt nàng, làm sao có thể nhận ra nàng là mẹ để nhất quyết đòi bú?

Ấy vậy mà, thật kỳ lạ, chúng lại nhận ra được, như thể trời sinh đã có một sợi dây liên kết vô hình giữa mẹ và con.

Một loại cảm giác hạnh phúc đặc biệt lặng lẽ bao quanh lấy nàng, tràn đầy ấm áp.

Cái loại cảm giác khiến cả thể xác lẫn tinh thần đều được lấp đầy, được thỏa mãn... là một cảm xúc mà cả đời này nàng chưa từng được trải qua.

Nhìn hai tiểu công chúa đói đến mức khóc không ngừng, còn tiểu hoàng tử thì đã ăn no ngủ kỹ, nằm trong lòng vú nuôi, mắt lim dim chuẩn bị ngủ say.

Tạ Vân và Quý Cảnh Lẫm liếc nhau, bất đắc dĩ nói nhỏ: "Hay là... để ngự y kê thêm ít thuốc lợi sữa nữa?"

Quý Cảnh Lẫm chau mày, tỏ rõ vẻ không tán đồng: "Trẫm đã cẩn thận hỏi rồi. Bọn trẻ sơ sinh này mỗi canh giờ lại đòi bú một lần, ngày lẫn đêm đều như thế. Như vậy thì quá hại cơ thể, thân thể ngươi không chịu nổi đâu."

Ban ngày thì còn đỡ, nhưng đêm đến mà cứ như vậy thì thể lực tiêu hao, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe.

Tạ Vân cắn răng, không nói tiếng nào, lén lấy ra viên "Vượng Nhũ Đan" mà hệ thống cho, nuốt xuống.

Viên đan này được quảng cáo là khiến sữa phun ra như suối, hiệu quả ngang bò sữa trưởng thành.

Còn chưa đợi ngự y bưng thuốc tới, Tạ Vân đã cảm thấy toàn thân trướng đau không chịu nổi. Một loại cảm giác vừa tê vừa nhức, lại ngứa râm ran như kim châm nhanh chóng lan khắp ngực. Cảm giác này... còn khó chịu hơn lúc sinh con!

Hơn nữa, cứ cách hai canh giờ lại có bà vú đến xoa bóp bụng cho nàng. Cái loại đau đớn tưởng như chết đi sống lại ấy, mỗi lần nghĩ đến cũng khiến người rùng mình. Mà kỳ lạ thay, những điều ấy… thậm chí còn khó chịu hơn cả lúc vượt cạn.

Ôm Đại công chúa vào lòng, Tạ Vân nhìn tiểu cô nương bé xíu nhăn nhúm như con mèo con, đôi tay nhỏ co quắp, miệng thì chu chu cố sức m*t sữa, nước mắt nàng lập tức rơi lã chã xuống chăn gấm. Một thứ cảm xúc không thể gọi tên dâng lên trong tim. Cảm giác huyết mạch tương liên, như có một sợi dây vô hình thắt chặt giữa mẹ và con, khiến người ta không thể kìm lòng. Ấm áp. Yêu thương. Và hạnh phúc đến mức ngỡ ngàng.

Quý Cảnh Lẫm thấy nàng bỗng rơi lệ thì hoảng hốt như gà mắc tóc: "Làm sao vậy? Con cắn nàng à? Để trẫm xem xem..."

Tạ Vân khẽ lắc đầu, không nói gì, chỉ ôm chặt lấy con gái, ngắm đôi môi nhỏ xíu m*t m*t không ngừng, rồi bất giác bật cười trong nước mắt.

"Ngươi nhìn đi, con bé m*t giỏi ghê. Cái miệng nhỏ vừa m*t một cái là sữa liền chảy vào bụng."

Nàng vừa nói vừa cười, đôi mắt lấp lánh ánh nước, như thể thế gian này chẳng còn gì có thể khiến nàng sợ hãi được nữa.

Quý Cảnh Lẫm cũng cúi người lại gần, cùng nàng nhìn đứa bé nhỏ xíu trong lòng: "Đúng thật. Người đúng là kỳ diệu. Mới sinh ra đã biết bú, biết uống sữa. Một chút cũng không chậm trễ."

Hai người cứ thế ngồi đó, chỉ để nói chuyện về bộ dạng của mấy đứa nhỏ, từ khuôn mặt giống ai, mũi ai cao hơn, tai ai xinh hơn... mà nói suốt cả một canh giờ không dứt.

Cho đến khi hai tiểu công chúa đã bú no, nằm ngoan ngoãn trong khuỷu tay mẹ, chóp mũi hít thở phập phồng đều đều, ngủ một giấc ngon lành.

Lúc này, Tạ Vân và Quý Cảnh Lẫm mới chịu yên lặng, không ai nói thêm gì, chỉ lẳng lặng ngắm hai đứa bé, như thể cả thế gian đều ngừng xoay.

Một hồi thật lâu sau, Tạ Vân mới bất đắc dĩ liếc mắt nhìn hắn, nhỏ giọng nhắc: "Ngươi… không phải còn phải đến Tử Thần Cung sao?"

Quý Cảnh Lẫm lúc này mới sực tỉnh, như người vừa mộng du xong mới nhớ ra chính sự. Thì ra từ nãy đến giờ, hắn đã lãng phí cả một đống thời gian chỉ để… làm một người cha si mê ngắm con.

Sau khi tiễn Quý Cảnh Lẫm rời đi, Tạ Vân nằm một mình trên giường. Bên cạnh nàng là ba chiếc ổ nhỏ, trong đó ba tiểu bảo bối đang nắm chặt bàn tay nhỏ xíu, ngủ say như những con mèo con cuộn mình trong ổ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!