Nàng đi cũng hơi lâu, trong phòng lúc này chỉ còn lại làn khói hương lững lờ, chưa kịp thay mới.
Mùi hương nhè nhẹ quanh quẩn nơi chóp mũi, thoang thoảng mùi trái cây ngọt dịu, khiến lòng người dễ chịu.
Tạ Vân vốn hơi căng thẳng, lúc này cũng thấy bình tâm lại, mỉm cười nói: "Ngài đến rồi, sao không bảo Lệ Chi ra hầu hạ bên cạnh?"
Lệ Chi là cung nữ thân cận nhất của nàng, cũng là người xinh đẹp nhất trong đám. Nét đẹp dịu dàng, dáng dấp mảnh mai, đôi mắt lúc nào cũng long lanh như đọng nước, nhìn vào là thấy đáng thương.
Nhưng lúc nàng thất thế, chính Lệ Chi lại là người ra tay không nhẹ, đá nàng mấy cú rất ác. Rõ ràng là một mỹ nhân có tâm cơ, không đơn giản.
Nàng thầm nghĩ, nếu hoàng đế là người háo sắc một chút, chịu tìm thêm vài mỹ nhân có nhan sắc, thì có lẽ sẽ không vì Trinh quý nhân kia mà muốn lấy mạng nàng nữa.
Hoàng đế không nói lời nào, thần sắc vẫn như thường, nhưng ẩn giấu trong đó là vẻ kiêu ngạo không ai sánh bằng, xen lẫn một chút cô đơn khó gọi thành tên, hai thứ hòa vào nhau lại khiến người nhìn bị thu hút.
Nói đi cũng phải nói lại, quyền lực trong tay hắn hiện tại đã vững như bàn thạch, những vị đại thần phò tá năm xưa hay Thái hậu từng nắm quyền phía sau rèm, giờ cũng đã hoàn toàn buông tay, để mặc hắn làm theo ý mình.
Lúc này Tạ Vân chỉ chú ý đến đôi môi mỏng hồng hào kia của hắn, phớt hồng như cánh anh đào, hơi ẩm như phủ một lớp nước nhẹ, lại đặc biệt mềm mại.
Thật ra, đôi môi ấy lại hoàn toàn tương phản với gương mặt lạnh lùng kia.
"Ực…"
Không kìm được mà nuốt một ngụm nước bọt, bị sắc đẹp mê hoặc cũng là chuyện dễ hiểu, nhưng trong lòng nàng vẫn có chút chột dạ.
Ánh mắt Quý Cảnh Lẫm ánh lên một tia nguy hiểm, sâu thẳm như vực tối.
Môi mỏng dán lên môi nàng, nơi đó mềm mại vô cùng, mang theo hương thơm dịu nhẹ đặc trưng của nữ tử, quẩn quanh nơi chóp mũi hắn, như thấm cả vào hơi thở.
Nhìn hàng mi dài của nàng khẽ run lên, ngọn lửa vừa bùng lên trong lòng Quý Cảnh Lẫm lại bị dập tắt trong thoáng chốc. Như một phản xạ bản năng, hắn đưa tay giữ lấy gáy nàng, kéo nàng chặt vào lồng ngực mình.
Hơi thở quấn lấy nhau, hơi ấm giao hòa, khiến cả hai như quên mất hết thảy thế gian. Tạ Vân khẽ th* d*c, vừa ngẩng đầu đã nghe tiếng cười trầm thấp, mơ hồ vang lên từ cổ họng hắn.
Nam tử này vốn luôn toát ra hơi thở lạnh lẽo, vậy mà lúc này, giọng nói lại vương chút ngọt ngào lười biếng, mang theo mùi hương say đắm, ái muội.
Khi hai người tách ra, hắn vẫn chưa buông tha, ghé vào tai nàng trêu chọc:
"Ừm… ngọt thật."
Tạ Vân lập tức đỏ mặt, lan từ gò má tới tận tai. Khóe mắt nàng phủ một lớp sương mỏng mơ hồ, tựa như được điểm tô bằng ánh chiều tà trên mặt hồ, đẹp đến mức khiến lòng người chao đảo. Còn trong thân thể hắn, lại như có một ngọn lửa nào đó đang rục rịch cháy lên.
Nàng nhất thời không biết phải ứng phó với cảm xúc này thế nào. Dưới chân như giẫm phải Phong Hỏa Luân*, chỉ muốn chạy nhanh về nội thất. Đêm nay không muốn ngủ cùng một phòng với Quý Cảnh Lẫm.
(*) Phong Hỏa Luân: hình ảnh vui nhộn ẩn dụ như đang dẫm lên bánh xe lửa cháy, chỉ trạng thái luống cuống, hoảng hốt muốn trốn chạy.
Nói ra thì cũng thật đáng thương, cái thai trong bụng nguyên chủ này, suy cho cùng cũng chỉ là hậu quả của một lần uống rượu mất kiểm soát, mơ mơ hồ hồ mà thành. Nếu nghiêm túc mà tính, thì hai người họ... thậm chí còn chưa từng có lúc nào thật sự thân mật.
Nếu có người hỏi: Trong một ngày, thời khắc nào là khó sống nhất?
Tạ Vân tất nhiên sẽ không chút do dự đáp ngay: Buổi tối! Đi ngủ!
Giống như lúc này vậy.
Quý Cảnh Lẫm chỉ mặc một chiếc trung y, ung dung dựa nghiêng vào gối mềm bên giường, dưới ánh nến tĩnh mịch, tay cầm sách đọc như thể chẳng quan tâm thế sự.
Mà nàng thì chẳng khác gì một con dê nhỏ đáng thương đi lạc vào rừng, phải run rẩy cẩn trọng thi hành cái gọi là "nhiệm vụ ấm giường" của mình.
Một lúc sau, phát hiện đối phương cũng chẳng có ý liếc mắt nhìn mình, Tạ Vân nhẹ nhàng thở ra, thả lỏng một chút rồi dè dặt mở miệng: "Hôm nay... thần thiếp có mời ngự y tới xem qua."
Đôi mắt sắc như chim ưng của Quý Cảnh Lẫm lập tức quét sang, giọng trầm trầm vang lên: "Ngươi bị bệnh?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!