Chương 39: (Vô Đề)

Thấy Hoàng hậu mở miệng hỏi, hắn vội khom người trả lời: "Chưa đến canh giờ đâu ạ. Hiện tại khoảng cách giữa các cơn đau chỉ bằng thời gian uống một chén trà nhỏ, vẫn còn là dấu hiệu sinh sớm. Nói không chừng lát nữa sẽ vỡ ối."

Tạ Vân: ????

Nàng vừa nghe xong thì sững sờ, cái gì gọi là sinh sớm?

Nàng đau đến mức tưởng mình sắp chết đến nơi rồi, vậy mà cái này vẫn chưa được tính là thật sự bắt đầu sinh?! Đây là việc một con người bình thường có thể trải qua được sao? Quả thật điên rồ quá mức.

Sau đó Lận ngự y còn kiên nhẫn giải thích thêm, hiện tại mới chỉ hoàng hôn, chờ nàng thực sự sinh được, ước chừng phải đến rạng sáng ngày hôm sau, hoặc còn muộn hơn.

Tức là suốt cả đêm nay, nàng không thể nào được yên ổn, vừa phải chịu những cơn đau quằn quại, vừa phải liên tục đi lại vòng vòng trong sân.

Đây mà là việc con người có thể làm ư?!

Sau khi nhận được câu trả lời xác thực ấy, Tạ Vân cảm thấy mình muốn gục luôn tại chỗ, nhưng lại chẳng có lời nào để nói.

Nàng còn có thể nói được gì đây?

Chỉ có thể lê bước từng chút một, tiếp tục đi vòng quanh…

Sau khi những người cần thiết đã đến đủ trong Vị Ương Cung, cung điện lập tức bị phong tỏa nghiêm ngặt. Bên ngoài được thị vệ bao vây thành ba lớp, ngay cả một con ruồi cũng không thể bay vào được.

Trong thời gian ấy, chỉ còn lại tiếng Tạ Vân th* d*c khe khẽ, hổn hển hút từng ngụm không khí. Không bao lâu sau, đến giờ cơm tối thường lệ, bữa ăn được dọn lên, lúc này Lận Chính mới do dự bước ra.

Tạ Vân yếu ớt nhìn hắn: "Nói đi."

Lận Chính cười ngượng ngùng, rồi nói cho nàng biết: Những món ăn trên bàn này, nàng đều không thể chạm vào.

Chỉ có thể ăn những món dễ tiêu hóa như canh gà loãng, súp trứng, và một ít cháo thịt bò nhạt nhẽo.

Tạ Vân: ???

Có phải đang trêu nàng không đấy?!

Nhưng giờ phút này, những gì Lận ngự y nói còn có hiệu lực hơn cả thánh chỉ, vì thế toàn bộ thức ăn trên bàn lập tức bị dọn xuống, tránh cho lãng phí thì được thưởng cho vài vị ngự y dùng bữa.

Còn những món mới được mang lên, thì đúng thật là khó mà diễn tả bằng lời, toàn là những món thanh đạm, nhạt đến mức không thể nhạt hơn, tất cả đều do Lận ngự y đích thân chỉ định.

Thái hậu và Quý Cảnh Lẫm cũng ngồi cùng nàng dùng bữa, cố gắng ăn những món giống nàng để an ủi tinh thần đang u uất của nàng một chút.

Nhìn mấy vị ngự y ăn uống ngon lành, Tạ Vân bưng chén canh thịt bò đã gần nguội trong tay, cảm thấy tâm trạng mình thật phức tạp.

Cho dù trong canh có mấy con tôm bóc vỏ, thì cũng không thể an ủi được tâm hồn đang tổn thương của nàng lúc này.

Nhưng canh này quả thật cũng khá ngon, nên Tạ Vân cũng ráng uống thêm hai chén lớn, rồi nghỉ ngơi một lúc, sau đó lại tiếp tục "sự nghiệp xoay vòng" của mình.

Đêm dần buông xuống, Tạ Vân và Quý Cảnh Lẫm cùng nhau khuyên Thái hậu nên về nghỉ ngơi trước.

Thế nhưng Thái hậu kiên quyết không chịu hồi cung về Từ Ninh Cung, khiến Tạ Vân đành phải dặn người chuẩn bị một gian phòng trống nhường cho Thái hậu ngủ tạm.

Thái hậu nhẹ nhàng lắc đầu, nắm lấy tay Tạ Vân, mỉm cười nói: "Ai gia không đi. Ở lại đây là để chăm sóc con, chứ không phải tới để thêm phiền toái."

Bà kiên quyết muốn ngủ trên ghế đệm đặt dưới chân giường của Tạ Vân, chỉ cần được ở gần bên cạnh nàng là đã mãn nguyện rồi.

Quý Cảnh Lẫm nhìn hai người họ tình cảm sâu đậm, đang chuẩn bị an bài mọi thứ, thì yếu ớt lên tiếng: "Vậy… trẫm thì sao?"

Thái hậu ngẩng đầu, không hiểu hỏi lại: "Ngươi thì về tẩm cung của mình mà ngủ, không được à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!