Không thể không thừa nhận… chỉ số thông minh của nàng thật sự bị tụt xuống sát đất khi đứng trước mặt Hoàng đế.
Tạ Vân bứt rứt lấy ngón tay chọc chọc nhau, nghiêng đầu làm bộ ngây ngô đáng yêu, bắt đầu mở ra con đường… nịnh bợ hoàng đế.
Những câu thành ngữ ca ngợi khí khái anh hùng, dáng dấp bất phàm, được nàng rải ra như không tốn tiền, tuôn ào ào không ngừng nghỉ.
Miệng thì tán tụng, ánh mắt thì lén liếc sắc mặt của Quý Cảnh Lẫm, chỉ cần thấy có dấu hiệu không vui, nàng lập tức chuẩn bị… chạy lấy người.
Mà Hoàng đế thì nhìn nàng, vừa tức vừa buồn cười. Trong lòng thầm hận không thể túm lấy tai nàng kéo lại, dạy nàng thế nào mới gọi là "phu cương"! (ý là đạo làm vợ phải giữ lễ với chồng)
Sau một hồi vừa trêu vừa dỗ, cuối cùng hai người cũng ngồi sát vai trên giường nệm mềm, không khí trong phòng dịu lại.
Tạ Vân khẽ nghiêng đầu nhìn sang, nở nụ cười lười biếng mà lại đầy ẩn ý:
"Lần này… vì sao ngươi lại cảnh giác Tiêu Thu Mính đến vậy?"
Quý Cảnh Lẫm không đáp ngay. Hắn im lặng một hồi, trầm ngâm thật lâu mới chậm rãi mở lời: "Bởi vì… hắn không chỉ một mình chạy thoát. Hắn còn kéo theo cả đám binh lính từng đóng quân cùng hắn bỏ trốn." Lời vừa dứt, cả người Tạ Vân lập tức căng thẳng.
Trong lòng nàng thầm kêu một tiếng: Giỏi thật… đúng là nhân tài.
Đổi vào thời loạn, thể nào cũng là loại nhân vật có thể xưng hùng xưng bá, làm vương làm tướng cũng không quá lời. Chỉ tiếc bây giờ là thời thịnh thế. Gặp phải kiểu người như vậy… chẳng khác nào gậy chọc cứt.
"Được rồi, ta hiểu. Từ giờ sẽ cẩn thận hơn." Nàng thu lại nét cợt nhả thường ngày, lần đầu tiên nghiêm túc.
Nếu chuyện Quý Cảnh Lẫm nói là thật, vậy thì tình thế này đúng là không đơn giản nữa. Trước đây chỉ một mình Tiêu Thu Mính mà còn dám một thân một mình xông vào hoàng cung, suýt nữa làm ra chuyện lớn. Bây giờ lại có cả một nhóm người đứng sau chống lưng…
Nàng chỉ có thể tưởng tượng ra bốn chữ: "Long trời lở đất." Hoàng cung này, chỉ e sắp không còn được yên bình.
Mấy ngày nay, khắp nơi đều đang âm thầm cảnh giác, canh phòng nghiêm ngặt. Nhưng dù đã đề phòng như vậy… vẫn chẳng thấy tung tích của Tiêu Thu Mính đâu. Không một dấu vết, không một manh mối.
Cái cảm giác này… khiến người ta càng thêm bất an.
…
Riêng Nhu tần và Trinh quý nhân thì lại bận rộn theo cách khác.
Hai người chẳng biết từ đâu lôi lại mấy kịch bản kiếp trước, những thứ từng xảy ra, từng được "an bài" rồi cẩn thận chép lại, biên soạn thành sách, mang tới đây.
Ngày qua ngày, cả hai tiều tụy thấy rõ. Suốt ngày vùi đầu ghé vào nhau, thì thầm to nhỏ, bàn bạc không dứt.
Tạ Vân thoáng nhìn qua một lần, liền mất hết hứng thú.
Toàn là những lời lẽ sáo rỗng, những chi tiết vặt vãnh tầm thường. Đa phần chỉ xoay quanh việc làm sao để từng người từng đoạn đều gắn bó đúng như cũ, thương tiếc nhau, không thay đổi.
Nàng thầm lắc đầu, chuyện đời đâu đơn giản đến thế. Thời thế đã khác, con người đã đổi, những thứ từng xảy ra… chưa chắc còn đúng.
Nàng chỉ sợ, kết cục cuối cùng… vẫn sẽ là: Chạy trời không khỏi số.
Còn lại các phi tần khác cũng không hề nhàn rỗi. Ai nấy đều lần lượt trình lên bản đề xuất riêng của mình.
Khác với Nhu tần và Trinh quý nhân, hai người chỉ chăm chăm giữ lại "kịch bản cũ", mong mọi chuyện quay lại đúng quỹ đạo, những phi tần này thì lại chọn một hướng đi khác: gần với thực tế, sát với đời sống hiện tại hơn.
Các nàng đưa ra nhiều kiến nghị thiết thực, có tính khả thi, tuy bước đầu còn đơn sơ nhưng cũng đã có hình hài.
Có điều, vừa tính đến kinh phí để thực hiện những đề xuất đó… thì lập tức hiện ra một con số khổng lồ. Tạ Vân thoáng lo lắng Quý Cảnh Lẫm sẽ không đồng ý.
Thế nên trước khi hắn lên tiếng, nàng đã chủ động đưa ra lời hứa: Toàn bộ tài sản riêng, nàng đều nguyện hiến dâng cho quốc sự, không giữ lại một đồng.
Chuyện này, nói ra thì nhẹ nhàng, nhưng thực chất lại là hành động không hề đơn giản.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!