Chương 37: (Vô Đề)

Người trong lục cung nghe tin thì chỉ cảm thấy như hòa thượng mò đầu (ý là mù mờ không biết chuyện gì đang xảy ra), nhưng chẳng ai dám chậm trễ, vội vàng kéo nhau đến Vị Ương Cung.

Tạ Vân đã chuẩn bị sẵn sàng, đầu tiên là lúc các phi tần bước vào, thần sắc nàng nhất định phải mang chút ưu sầu bi thương.

Đợi có người lên tiếng hỏi han, nàng sẽ thuận thế bày tỏ nỗi lo trong lòng, như vậy sẽ danh chính ngôn thuận hơn.

Quả nhiên, sau khi mọi người hành lễ xong, còn chưa kịp ngồi xuống, Quý phi đã sốt sắng hỏi trước: "Nương nương vốn luôn rộng lượng khoan dung, lúc nào cũng ôn hoà vui vẻ, hôm nay sao lại có vẻ như mang tâm sự nặng nề thế này?"

Sân khấu đã dàn dựng xong, Quý phi cũng biết cách đưa đẩy, câu mở đầu coi như đã giúp dẫn dắt màn kịch sắp diễn.

Quả nhiên, có mấy phi tần nhanh nhẹn liền mở miệng, thay nhau hỏi han, tỏ rõ sự quan tâm dành cho Hoàng hậu.

Ngay cả Trinh Quý nhân thần sắc tiều tụy, cũng dùng giọng nhỏ nhẹ khô khốc của mình hỏi vài câu lấy lệ.

Nhu tần thì càng khỏi nói, vẻ lo lắng gần như không che giấu nổi, ánh mắt u buồn đến mức như sắp rơi lệ.

Tạ Vân lúc này mới chậm rãi đem những điều mình suy nghĩ nói ra, dĩ nhiên là đã chỉnh sửa đôi chút cho phù hợp, khiến lời nói thêm phần trau chuốt, dễ nghe.

Trong điện nhất thời rơi vào một khoảng yên lặng. Các phi tần xưa nay chỉ quen tranh sủng, chuyện chính sự nào dám tùy tiện tham dự? Ai nấy đều lặng như tờ.

Chỉ có Nhu tần và Trinh Quý nhân là ánh mắt thoáng lóe sáng, rồi lại vụt tắt, trong lòng rõ ràng đang tính toán điều gì đó.

Tạ Vân cũng không vội thúc ép các nàng, chỉ ngồi đó lặng lẽ mỉm cười, thỉnh thoảng sai cung nhân dâng trà, mang điểm tâm lên, biểu hiện đúng mực như một chủ nhân hiền hậu, lễ nghĩa chu toàn.

Trinh Quý nhân dù sao cũng là người từng được sủng ái, sống trong cung đã lâu, thấy mọi người đều không nói gì thì cũng lặng lẽ không hé răng.

Nhu tần thì không thể giữ được trấn định như thế. Nàng ta muốn nói lại thôi, đến mức kẻ ngốc cũng nhìn ra trong lòng nàng ta có điều muốn bày tỏ.

Tạ Vân liền khẽ gật đầu cổ vũ, cười dịu dàng nói: "Nếu trong lòng có ý tưởng gì thì cứ việc nói ra, chỉ là chư tỷ muội cùng nhau luận bàn, còn chưa đến tai Thiên tử đâu, cứ yên tâm, chẳng có gì là quan trọng đến mức không thể mở lời cả."

Nàng tuy nói vậy, nhưng mọi người đều hiểu rõ, nói ra tức là lập lập trường, không ai thật sự coi là "không quan trọng". Vậy nên ai nấy càng thêm cẩn trọng, trầm mặc không dám tùy tiện mở miệng.

Nhu tần lúc này lại ngước nhìn về phía Tạ Vân đang ngồi trên cao. Nàng ta quả thật rất đẹp, trong lục cung không ai sánh bằng.

Nhưng điều khiến người khác không dám mạo phạm không chỉ là nhan sắc, mà là khí độ. Trên người Tạ Vân toát ra khí chất dịu dàng mà sâu thẳm, như ánh sáng bao phủ quanh người khiến người ta chỉ muốn tự nguyện thần phục.

Nhu tần khẽ cắn môi, rốt cuộc không do dự nữa, là người đầu tiên mở miệng: "Thần thiếp trong lòng có chút ý nghĩ nho nhỏ, không biết có nên nói hay không."

"Ngươi cứ việc nói ra." Tạ Vân lập tức tiếp lời, như đang dỗ dành, cũng như đang ban cho nàng ta dũng khí.

Nhu tần khẽ "ừm" một tiếng, rồi trầm giọng nói: "Thần thiếp không dám vọng ngôn, chỉ là có chút tâm đắc, nếu có chỗ nào sai trái, mong Hoàng hậu nương nương tha tội."

Lời dạo đầu đã nói xong, kế tiếp chính là đưa ra "món chính".

Nàng ta đề cập đến vấn đề giáo dục, ý tứ là nên khiến càng nhiều gia đình bá tánh có thể cho con cái đến học đường. Khó tránh khỏi nhắc đến khái niệm tương tự như "giáo dục bắt buộc chín năm" trong thế giới hiện đại.

Nàng ta càng nói, lại càng nhấn mạnh rằng việc xóa nạn mù chữ, phát triển giáo dục là điều vô cùng cần thiết.

Ở thời đại trước kia nàng ta từng sống, sở dĩ quốc gia có thể phát triển nhanh chóng, chính là nhờ mọi người đều được học hành, chỉ cần có lòng cầu học, quốc gia sẽ tạo điều kiện.

Nàng ta nói năng mạch lạc, tuy không hiểu rõ từng chính sách được ban hành ra sao, nhưng lại nắm được kết quả sau cùng. Dựa theo kết quả ấy mà suy ngược lại, cũng không phải việc gì khó.

Quan trọng nhất là, nàng ta không nói bừa hay máy móc theo sách vở, mà đã suy nghĩ cẩn thận, biết kết hợp thực trạng nơi đây với kinh nghiệm của bản thân.

Tuy cách nói có phần đơn sơ, mộc mạc nhưng cũng đủ thấy nàng là một nữ tử thông tuệ, có thể trong thời gian ngắn sắp xếp ngôn từ, trình bày rành mạch như vậy, quả thật đáng quý.

Nghe nàng ta nói xong, trong lòng Tạ Vân có phần kinh ngạc lẫn vui mừng.

Thật sự bắt đầu thích tiểu cô nương Nhu Tần này. Chỉ riêng việc dám là người đầu tiên cất lời đã khiến Tạ Vân muốn bỏ qua những hiềm khích trước kia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!