Cả sân viện im lặng đến mức chỉ còn nghe tiếng gió rít qua những rặng cây.
Quý Cảnh Lẫm nhẹ gật đầu, đưa tay để Tạ Vân khoác lấy, rồi mới thản nhiên bước ra ngoài sân.
Lệ Chi nhanh nhẹn tiến lên, lập tức bày sẵn bàn ghế. Tạ Vân ngồi xuống một cách vững vàng, lúc này mới nhìn về phía nhóm người đang quỳ trong sân.
Ngày thường để tiết kiệm, viện này chỉ treo hai chiếc đèn lồng đơn sơ làm vật soi đường. Nhưng hôm nay khác hẳn, vì người quá nhiều, nên đã thắp sáng rực cả sân, ánh đèn chói lọi như ban ngày.
Tạ Vân đảo mắt lướt qua tìm Thạch Lựu và ma ma của mình, vừa nhìn một vòng xong liền tức giận đến siết chặt tay vịn.
Thạch Lựu thì không nói, nhưng cái người ma ma bị bắt kia, nàng không biết tên, cũng không nhớ rõ mặt.
Nhưng bộ xiêm y người đó đang mặc lại là vấn đề. Xiêm y ấy rõ ràng là áo của nàng.
Thạch Lựu luôn kè kè bên cạnh nàng, xiêm y của nàng là thứ nàng nhớ rất rõ, một khi nhìn thấy thì sao có thể nhầm lẫn?
Nàng đặt tên con bé là Thạch Lựu, vốn bởi đặc biệt yêu thích chiếc váy thạch lựu mà nó hay mặc, sắc hồng tươi rực, đẹp đẽ vô ngần, rực rỡ như mây chiều trên chân trời, hoạt bát mà rạng rỡ.
Vậy mà lúc này đây, chiếc váy ấy đã loang lổ vết bẩn. Có cả máu của chính nàng, lẫn dấu vết bùn đất dơ bẩn cọ trên mặt nền lạnh lẽo.
Thạch Lựu nằm úp trên đất, chẳng hề nhúc nhích, trông đến là đáng thương.
Tạ Vân khẽ xua tay về phía Lệ Chi, giọng nói không lớn nhưng đầy sức nặng: "Đưa Thạch Lựu và ma ma cùng đi xuống, chăm sóc cho cẩn thận. Mời y nữ đến xem, đừng để đến lúc sinh bệnh mà chẳng ai hay."
Lệ Chi đỏ hoe đôi mắt, khẽ "vâng" một tiếng bằng giọng nghèn nghẹn mũi.
Tạ Vân trong khoảnh khắc cũng không kìm được cảm xúc, sống mũi cay cay, vành mắt đã bắt đầu hoe đỏ.
Quý Cảnh Lẫm dẫu có trăm ngàn chỗ tốt, nhưng cũng không bằng được một điều tốt của Thạch Lựu.
Con bé đó là ngươi có tấm lòng trong sạch, luôn đặt nàng ở vị trí đầu tiên trong lòng. Suốt ngày suốt đêm ở bên nàng, một ngày mười hai canh giờ, hơn nửa thời gian nàng đều nhìn thấy bóng con bé.
Chỉ cần hơi nghiêng đầu, nàng đã có thể thấy con bé đang đứng bên.
Tình nghĩa như thế, không phải ai cũng có được. Đó không chỉ là trung thành, mà là sự thân thiết, phần tình cảm gắn bó giữa chủ tớ bao năm qua.
Vậy mà hôm nay, vô duyên vô cớ bị tra tấn dã man như vậy, làm sao nàng có thể nhịn được?
Thấy nàng vẫn im lặng không nói, Quý Cảnh Lẫm liền lạnh giọng mở miệng: "Tối nay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Hiền Phi vốn đang quỳ sát đất, vừa nghe thấy hắn lên tiếng, đầu gối khẽ nhích lên phía trước một đoạn, sau đó mới ai oán mở miệng: "Thần thiếp bị oan! Vốn đang yên ổn trong cung, lại có cung nhân tới truyền tin rằng Nhu Tần sắp không qua khỏi, bảo thần thiếp đến xem một chút."
Đi thì đi, xưa nay nàng ta vốn quen chuyện thích nhìn người khác lâm vào cảnh khốn cùng, ai ngờ lần này lại đúng lúc phát hiện một vài chuyện.
Có một tiểu cung nữ bẩm báo, nói tận mắt nhìn thấy Thạch Lựu đổ bột phấn màu trắng vào thuốc của Nhu Tần. Thuốc đang sắc thì thái y đột nhiên nói không muốn kê nữa, phải gọi ngự y khác tới thay.
Nếu không có tật giật mình thì sao lại hoảng hốt như vậy? Rõ ràng là có vấn đề. Vì thế nàng ta mới cho người bắt lại.
Ai ngờ Thạch Lựu và ma ma lại cứng miệng vô cùng, thế nào cũng không chịu nhận tội.
Nàng ta nhất thời tức giận, thủ đoạn có hơi… mạnh tay một chút.
Nhưng khi vừa ngẩng lên, bắt gặp vẻ sắc lạnh trong ánh mắt của Hoàng hậu ngồi trên cao, khí thế bức người, thì giọng nói của Hiền Phi cũng dần dần nhỏ xuống, lộ rõ vẻ chột dạ.
Tạ Vân quả thực chỉ muốn đập cho nàng ta một trận, xem thử trong đầu là bã đậu hay óc heo. Thừa nhận mọi chuyện dễ dàng đến thế, vậy cần gì phải thẩm vấn thêm nữa?
Nhưng điều khiến nàng giận nhất không phải là lời thú nhận ngốc nghếch ấy, mà là gan trời của Hiền Phi, dám tự tiện bắt người trong cung của nàng!
Đánh chó còn phải ngó mặt chủ. Nàng đây còn chưa chết, mà đã dám ngang nhiên ra tay với người bên cạnh nàng, chẳng khác nào tát thẳng vào mặt nàng một cái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!