Chương 34: (Vô Đề)

Thấy hàng mi của đối phương khẽ rung, Tạ Vân cảm thấy chỉ cần bất cẩn một chút thôi là hắn sẽ tỉnh dậy.

Nhưng đã lỡ bắt đầu rồi thì không thể dừng lại, nàng dứt khoát cúi xuống hôn lên đôi môi mềm mại, ấm áp và ngon lành ấy.

Đôi mắt trong trẻo kia cuối cùng cũng mở ra, ánh nhìn sắc bén khóa chặt nàng, khiến hai má nàng lập tức đỏ bừng.

Giữa lúc tim đập loạn như nai con chạy nhảy, Tạ Vân quyết định liều một phen, nụ hôn nhẹ ban đầu lập tức biến thành một nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt. Nàng thề phải khiến hắn biết được thế nào là "quả anh đào có thể cắn đứt đầu lưỡi".

Đôi mắt Quý Cảnh Lẫm trầm xuống, ngẩn ra mặc nàng hành động, nhưng tay lại cẩn thận che chở bụng nàng.

Đến khi nụ hôn mãnh liệt ấy kết thúc, Tạ Vân "mlem mlem" một cái rồi lập tức ngồi dậy, bản thân cũng chẳng rõ rốt cuộc mình vừa làm gì.

May mắn thay, hệ thống đúng lúc ban cho nàng lời khích lệ lớn nhất: Nhiệm vụ đã hoàn thành.

Nghĩ đến chuyện lát nữa sẽ phải đối mặt với phản ứng của Quý Cảnh Lẫm, nàng cảm thấy ít ra thì... có thể chấp nhận được.

Dù hắn có mắng nàng đi chăng nữa, thì nàng cũng mặc kệ. Bên tai này vào, bên tai kia ra, coi như không có gì xảy ra.

Nghĩ như vậy, tâm trạng nàng bỗng nhẹ nhõm hẳn. Trong tay nàng có "kim bài miễn tử", chỉ cần đứa nhỏ trong bụng khỏe mạnh, thì nàng cũng có thể yên tâm sống tốt.

Khi ánh mắt của Quý Cảnh Lẫm lại lần nữa quét sang, Tạ Vân bèn ưỡn ngực đầy khí thế, tỏ vẻ ta đây không làm gì sai cả.

Quý Cảnh Lẫm khẽ mím môi, sắc mặt nghiêm túc.

Nhìn ánh mắt như vậy, vẻ mặt Tạ Vân dần trở nên bất an.

Nàng cũng đâu phải loại dễ bắt nạt, trong lòng không phục, liền tái phát chứng "bệnh cũ", giả vờ hung dữ đẩy ngã nửa người trên của Quý Cảnh Lẫm, một tay chống bên tai hắn, bắt đầu nhớ lại mấy cảnh phim thần tượng có nam chính bá đạo.

Sau đó, nàng mới hơi nhếch khóe môi, nở nụ cười tà tà, nói:

"Bệ hạ, ngươi thấy... vừa lòng không?"

Quý Cảnh Lẫm ngước mắt lên, nhìn vào khuôn mặt sinh động, linh hoạt của Tạ Vân. Dạo gần đây nàng càng ngày càng vui vẻ, gan cũng to hơn không ít.

Khóe môi hắn thoáng cong lên một nụ cười dịu dàng, vẻ mặt hòa nhã, giơ tay vuốt nhẹ mái tóc đen nhánh của nàng, dịu dàng nói: "Vừa lòng, có thê tử như vậy…"

Hắn còn chưa nói dứt câu, Tạ Vân đã đỏ bừng mặt, "bốp" một cái lấy tay che miệng hắn, không cho hắn nói thêm lời nào nữa.

Sau đó thì dứt khoát đứng dậy, từ chối ngủ chung với hắn, như thể bị ma nhập mà bỏ đi thẳng.

Nàng giờ đã rõ, so với mấy tên "b**n th**" này, một người nối nghiệp xã hội chủ nghĩa như nàng, quả thật quá ngây thơ, quá trong sáng, căn bản chơi không lại.

Nghĩ vậy, Tạ Vân tự mình xuống giường, mặc y phục vào. Sau lưng bỗng truyền đến tiếng cười khẽ.

Một bàn tay thon dài liền giúp nàng kéo váy lên. Tạ Vân tim đập thình thịch trong thoáng chốc, nhưng rất nhanh đã tự mình kiềm chế cảm xúc.

Đây là một tra nam. Loại cực kỳ tra.

Chỉ là... trong lòng nàng vẫn có chút nghi hoặc. Tổng cảm thấy vị hoàng đế này hình như có phần "OOC*" hành xử lệch nhân vật chính thống một cách kỳ lạ.

(*OOC là viết tắt của "Out Of Character", nghĩa là hành xử lệch tính cách, không giống với tính cách vốn có của nhân vật (theo như người đọc/khán giả đã biết hoặc mong đợi). Ví dụ: Một nhân vật lạnh lùng, nghiêm túc bỗng nhiên trở nên dịu dàng, hay làm nũng → bị xem là OOC.)

Bởi vì trong nguyên tác, việc thể hiện sự sủng ái của hoàng đế phần lớn chỉ dừng lại ở việc ban thưởng khắp nơi, cùng một vài phần thưởng đặc biệt khác biệt so với các phi tần khác.

Hoàn toàn không có những tình tiết giống như hiện tại, tự mình làm chút chuyện nhỏ cho đối phương. Việc này, quả thật trong nguyên tác chưa từng xuất hiện.

Suy đoán từng nảy ra trong đầu lúc mới xuyên đến, lúc này lại một lần nữa trỗi dậy.

Nhưng nếu đối phương thật sự là trọng sinh, thì làm một vị đế vương cả đời, khẳng định có thể dễ dàng đem nàng đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!