Lận Chính trầm ngâm thật lâu, lâu đến mức khiến Tạ Vân bắt đầu cảm thấy trong lòng bất an.
Dù đã tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, nhưng khi mang thai, lòng người vốn đã nhạy cảm hơn thường, nếu lại bị người khác vô tình dẫn dắt suy nghĩ… thì e rằng sẽ lo lắng đến mức nghĩ ra đủ thứ kịch bản tệ hại.
Tựa như chỉ một cánh bướm khẽ vỗ cánh, nàng cũng có thể tưởng tượng đến cảnh… trời long đất lở.
Trong lúc Tạ Vân còn đang thất thần, Quý Cảnh Lẫm bên cạnh cũng bắt đầu sốt ruột. Nhưng hắn lại không dám mở miệng giục, sợ làm phiền việc chẩn đoán, lại càng không muốn ảnh hưởng đến kết quả. Cảm giác thấp thỏm bất an này, thật lâu rồi hắn chưa từng trải qua.
Cung nhân trong điện cũng nín thở dõi theo, không khí im lặng đến mức cực đoan, tưởng như chỉ cần lắng tai là có thể nghe thấy tiếng tim đập dồn dập của từng người. Đến cả hơi thở cũng trở nên nặng nề lạ thường.
Một lúc lâu sau, Lận Chính mới như sực tỉnh, hoàn hồn ngẩng đầu lên. Bị ánh mắt chăm chăm của bao người dọa cho giật mình, ông lập tức chắp tay khom lưng, có chút lúng túng:
"Là thần quá chú tâm suy nghĩ, khiến bệ hạ phải lo lắng rồi. Thần xin nhận lỗi."
Quý Cảnh Lẫm khoát tay, giọng không kiên nhẫn: "Được rồi, nói thẳng kết quả đi."
"Vâng."
Lận ngự y cũng không vòng vo, dứt khoát nói rõ: "Mạch tượng của Hoàng hậu nương nương xác thực cho thấy dấu hiệu song thai. Hai mạch đều vững vàng, sức sống mãnh liệt, cho thấy thai nhi phát triển rất tốt."
Nghe vậy, cả Quý Cảnh Lẫm lẫn Tạ Vân đều hơi sững lại.
Tạ Vân đương nhiên biết khả năng có song thai là có, nhưng khi chính miệng ngự y xác nhận, vẫn không khỏi chấn động trong lòng.
"Vậy bụng ta… không tính là lớn lắm, là do thời gian mang thai chậm hơn bình thường sao?" Nàng hỏi lại, trong giọng mang chút nghi hoặc.
Lận ngự y mỉm cười gật đầu: "Thưa phải. Có thể là thời điểm thụ thai hơi lệch so với dự đoán ban đầu. Cũng có thể do cơ địa của Hoàng hậu đặc biệt, nên dấu hiệu biểu hiện ra ngoài chậm hơn thường lệ."
Ngụ ý là, việc bụng chưa lớn rõ ràng không đáng lo.
Nói đến đây, sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc hơn: "Nhưng vì là song thai, thân thể Hoàng hậu tất nhiên sẽ vất vả hơn nhiều. Sau này phải chú ý tĩnh dưỡng, ăn uống điều độ, không nên mệt mỏi, càng không được để tinh thần chịu kích động."
Tạ Vân khẽ gật đầu, lòng thầm ghi nhớ. Quý Cảnh Lẫm thì chỉ nhíu mày thật chặt, như thể đang suy tính điều gì sâu xa hơn.
Vì hắn biết rõ, việc nàng mang song thai, tuyệt đối không chỉ đơn giản là một chuyện vui mừng.
Đây là hoàng tự. Là long thai. Mà lại không chỉ một… mà là hai.
Chuyện này, nếu để người khác biết, chỉ sợ sẽ kéo theo không ít gió tanh mưa máu…
Hiện tại bụng nàng tuy trông không khác gì người bình thường, nhưng so với tình trạng thật sự, đối với Hoàng hậu mà nói thì đã là "vô cùng lớn" rồi. Lời Lận ngự y vừa dứt, trong phòng lại càng yên tĩnh hơn cả lúc nãy.
Tạ Vân tròn mắt kinh ngạc, theo phản xạ dùng tay khẽ ôm lấy bụng mình. Song thai… sao?
Chuyện này quả thực đúng là niềm vui bất ngờ từ trên trời rơi xuống.
Quý Cảnh Lẫm thì cảm thấy, từ sau khi trọng sinh tới nay, mấy chuyện đủ sức làm lung lay tam quan* của hắn hình như… ngày càng nhiều.
*Tam quan: Thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị quan.
Trước đây, khi Lận ngự y từng nói có khả năng là song thai, hắn còn lạnh lùng hừ mũi, coi như trò đùa.
Thế mà giờ đây, kết quả xác thực lại đặt ngay trước mắt, hắn hoàn toàn cứng người.
Cảm giác như thể bao nhiêu bản lĩnh tự chủ, lý trí, bình tĩnh thường ngày… đều bị ném ra ngoài cửa sổ hết.
Nhìn hai người đế hậu ngẩn ngơ như tượng gỗ, Lận ngự y liền ho nhẹ một tiếng, mở miệng bổ sung, mà giọng điệu lại mang vài phần ác ý khó tả: "Lúc trước nếu là đơn thai, trong khoảng bốn đến sáu tháng giữa thai kỳ, nếu có phát sinh chuyện phòng the, chỉ cần nhẹ nhàng một chút thì cũng không sao."
"Nhưng giờ là song thai rồi… Vậy thì phải hết sức cẩn thận, tuyệt đối không được có chút kích động nào."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!