Suy nghĩ một hồi, Tạ Vân liền lựa lời, nửa thật nửa giả mà đáp: "Mơ thấy kiếp trước ư? Vậy chẳng khác nào hoàn hồn rồi. Chỉ là thỉnh thoảng mơ thấy cảnh ta và ngài… ở bên nhau nhưng theo cách rất khác. Có lẽ là ban ngày nghĩ nhiều quá, nên đêm đến mới mơ thấy thôi."
Vừa nói, nàng vừa tiện tay nắm lấy lỗ tai của con heo con lười ăn mê ngủ kia, giọng điệu nhẹ như gió thoảng, chẳng có mấy phần nghiêm túc.
Con heo này chẳng khôn lên được mấy, đầu thì tròn vo, bụng thì càng tròn hơn, bốn chân ngắn tũn như bị trời sinh lười biếng vậy.
Nghe nàng nói xong, Quý Cảnh Lẫm hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt sâu thẳm, ngữ khí mang theo chút dò xét dẫn dắt: "Ví dụ như… mộng thấy gì?"
Tạ Vân ngáp một cái, rồi lại đưa tay xoa mũi, đến lúc này mới ra vẻ có chút hứng thú mà kể: "Hầy… ngài nói xem có kỳ quái không, mang thai rồi, cái gì cũng mơ, vậy mà vẫn mơ thấy…"
Nói đến đây, thần sắc nàng chợt ảm đạm hẳn xuống, cắn môi, giọng điệu mang theo chút thất vọng: "Trong mộng kia, một trận hỏa hoạn… lớn lắm…"
Nghe đến chữ "hỏa", sắc mặt Quý Cảnh Lẫm lập tức cứng đờ lại.
Ký ức như dòng nước đổ về, khi đó hắn đang bận rộn lo việc binh sự, đã rất lâu không để mắt đến chuyện hậu cung.
Cũng chính lúc ấy… mới để xảy ra tai họa.
Hắn khẽ thở dài, như thể mang theo nỗi hối hận từ tận đáy địa ngục, vừa nặng nề vô hạn, lại dường như cũng có chút buông lỏng: "Còn mơ thấy gì nữa?"
Tạ Vân lắc đầu: "Có một vài giấc mộng, tỉnh dậy là quên luôn, chỉ có trận hỏa hoạn kia là quá mức kinh hoàng, khiến thần thiếp hoảng sợ trong lòng, nên mới nhớ rõ đến vậy."
Trong chốc lát, cả hai đều im lặng. Chỉ có tiếng gió lùa qua hành lang, phát ra những âm thanh rít khẽ như đang huýt sáo.
"Nếu chỉ là mộng, thì hãy quên nó đi."
Quý Cảnh Lẫm đưa tay khẽ chạm lên trán nàng, ánh mắt sâu thẳm, như ẩn giấu điều gì đó nàng không thể đoán nổi.
Tạ Vân lại không để yên cho hắn, mỉm cười thản nhiên mở miệng: "Thần thiếp từng nghe nói, chết cháy trong lửa mà còn mặc hồng y, cuối cùng sẽ hồn phi phách tán."
"Tại sao?"
Cổ họng hắn khô khốc, lời nói như vụn vỡ, ba chữ ngắn ngủi lại như tiêu hao toàn bộ sức lực.
"Vì chết trong oan khuất, oán khí quá sâu, quá hung tàn, đến mức trời đất cũng không dung tha." Tạ Vân nói chậm rãi, giọng mang theo ba phần như đùa giỡn, ba phần hờ hững chẳng để tâm.
Nhưng Quý Cảnh Lẫm thì sắc mặt tái nhợt, không còn chút huyết sắc.
Tạ Vân bất chợt nghiêng người, cố tình đưa gương mặt mình sát lại trước mắt hắn, đôi mắt long lanh chớp chớp, giọng nghịch ngợm: "Ngài cũng tin mấy lời quỷ thần như thế sao?"
Quý Cảnh Lẫm khẽ mím môi, không đáp.
Nói thật, nhìn hắn khó chịu như vậy, trong lòng nàng lại thấy vô cùng sảng khoái.
Trinh quý nhân vốn là nữ phụ trong truyện nữ chủ nghịch tập*, muốn trèo lên cao thì cũng chẳng có gì đáng trách. Nhưng nguyên nữ chủ – Hoàng hậu – lại vô tội biết bao, cuối cùng lại bị nàng ta bức đến mức trở thành vai ác, bị xử lý như một pháo hôi, thậm chí còn chẳng tính là phản diện chính.
(*Nghịch tập: chỉ các nữ phụ "vượt mặt" nữ chính, thường dùng thủ đoạn để chiếm được vị trí trung tâm câu chuyện.)
Đến lúc chết cũng không cho người ta được chết yên lành, cùng Tiêu Thu Mính bắt tay, một kẻ muốn thiêu chết nàng cho xong, một kẻ thì ngoài mặt lừa gạt, trong lòng hiểm độc.
Tóm lại, không ai cho nàng kết cục tử tế.
Nói đến Tiêu Thu Mính, nàng chợt nhớ ra: Hai kẻ đó đã bị sung quân ra Tây Cương rồi, giờ chẳng rõ sống chết thế nào?
Chẳng lẽ đã bám trụ được ở đó, sống tiêu dao tự tại rồi?
Như vậy thì đúng là không thể chấp nhận được. Hôm nay vô tình nghĩ đến, nàng lại thấy ấm ức thay cho nguyên chủ.
Thời gian xuyên qua càng lâu, thân thể càng hoà hợp, cảm xúc của nguyên chủ, nàng lại càng dễ đồng cảm. Nghĩ vậy, nàng định đến tối, lúc Quý Cảnh Lẫm tới, sẽ nhắc đến chuyện đó, để hắn để mắt tới Tiêu Thu Mính một chút. Nếu tên đó chịu khổ, thì nàng sẽ thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!