Chương 30: (Vô Đề)

Hôm nay lại là mùng Một đầu tháng.

Tạ Vân nằm trên giường, không muốn dậy chút nào. Mang thai rồi, cơ thể đúng thật là mỗi chỗ đều có một kiểu không thoải mái riêng.

Ban đêm ngủ thì chẳng khác nào trải qua một trận thống khổ.

Hệ thống từng phổ cập khoa học rất kỹ cho nàng, bảo rằng tốt nhất nên nằm nghiêng trái hoặc nghiêng phải, thỉnh thoảng nằm ngửa cũng được.

Tuyệt đối không được nằm sấp, càng không thể giữ một tư thế suốt đêm.

Điều nàng hiểu hết. Nhưng… chẳng ai nói cho nàng biết rằng mang thai rồi, ngủ lại mệt hơn cả không ngủ!

Eo lưng đau nhức, chân tay rã rời, cứ như vừa trèo qua trăm ngọn núi, tỉnh dậy mà còn ê ẩm hơn cả trước khi ngủ.

Chưa hết, mộng mị cứ tới tấp, mộng không ngừng nghỉ, mộng kỳ quái đủ thể loại: Lúc thì gặp quỷ, cứ thế chạy mãi không đứng dậy nổi. Lúc lại biến thành quỷ, bị người đuổi đánh, gào thét chạy quanh cả đêm. Có lúc còn mơ mình sinh ra hài nhi có tật, hoặc ra máu mà sợ đến thở không nổi.

Mộng nhiều đến vô số kể. Thậm chí cả mộng xuân cũng không tha nàng. Bi thảm nhất là: đang đến đoạn hấp dẫn thì đột nhiên tỉnh!

Cực khổ mơ mãi mới được đoạn tiền diễn hay ho, thế mà chưa kịp tới cao trào thì rụp, ánh sáng ban mai đã chiếu tới. Đời đúng là một chuỗi bi kịch.

Vì nghĩ như vậy nên nàng lại lười biếng nằm thêm một lát, đến khi trời sáng rõ mới chậm rãi rời giường.

Haiz, làm người thật khổ.

Sau khi ăn sáng một cách mỹ mãn, nàng mới sửa soạn đi về phía tiền điện thỉnh an.

Trước giờ nàng vốn lười, nên đã tự định cho mình quy củ: Chỉ mùng Một với rằm mới ra mặt thỉnh an. Vừa hợp lệ, vừa đỡ mệt. Ngày thường ai nấy đều yên bình, chẳng ai phiền ai.

Vừa bước vào chính điện, nàng liền thấy cả điện tràn đầy hương sắc oanh yến, người mặc đào hồng, kẻ lại liễu lục. Nhìn mà hoa mắt chóng mặt, nhưng lại có cảm giác… cũng khá vui tai vui mắt.

Dù gì nàng cũng chỉ một mình lủi thủi trong Vị Ương Cung, không ai trò chuyện cùng. Lâu lâu cũng thấy tịch mịch.

Lúc này, Quý phi dẫn đầu tiến ra giữa điện, dịu dàng hành lễ chậm rãi với Hoàng hậu.

Nàng ta động tác lanh lẹ, đám phi tần phía sau cũng không dám lề mề. Nhìn qua, thấy ai nấy đều chân thành khéo léo, lễ nghĩa đủ đầy.

Sau khi ngồi xuống, Quý phi cười tươi, dâng lời chúc tụng đã được ấp ủ từ lâu: "Vài ngày không gặp nương nương, nay nhìn lại càng thêm phúc hậu, dung nhan rạng rỡ hơn xưa."

Chỉ là… sau khi nghe xong câu đó, Tạ Vân chẳng cảm thấy vui vẻ gì.

Nói "phúc hậu", chẳng phải chính là đang bảo nàng... mập lên sao?

Nàng xưa nay eo thon dáng nhỏ, hiện tại mang thai, eo chẳng khác nào sắp rời nàng mà đi, thế mà lại còn nghe nói "phúc hậu"…

Nhưng trên mặt vẫn phải cười tươi như hoa. Dù sao thì, ở cái thời đại này, mập lên lại được xem là phúc khí, là cuộc sống sung túc, là chuyện đáng mừng.

Cười cho đúng lễ, gật cho đúng mực, nàng chẳng phải mới chỉ học được cách sống ở chốn hậu cung là gì?

Hơn nữa, Quý Cảnh Lẫm cũng chẳng hề bày tỏ sở thích gì đặc biệt với vòng eo nhỏ nhắn của nàng, nên sau khi các phi tần được tiến cung, được ăn uống đầy đủ, mặt ai nấy đều phúng phính như bánh bao, đúng tiêu chuẩn mỹ nhân thời đại.

Trinh quý nhân dạo gần đây thì vô cùng ngoan ngoãn, biết thu mình, dáng vẻ lại khôi phục vẻ mỹ lệ năm xưa.

Điều này khiến Hiền phi bên cạnh có chút không vui.

Bởi vì... mỗi khi thấy Trinh quý nhân gặp chuyện xui, Hiền phi lại thấy tâm tình khoan khoái.

Nay thấy người ta khôi phục phong thái, lòng nàng ta lại ngứa ngáy, khó chịu khó nói nên lời.

Lại không dám gây chuyện trước mặt Hoàng hậu đang vui vẻ, nên bèn lựa chuyện vòng vo mà đâm chọt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!