Chương 3: (Vô Đề)

Quý Cảnh Lẫm không đáp lại, chỉ cụp mắt xuống, ngón tay lặng lẽ vuốt nhẹ mặt bìa sách.

Tạ Vân hơi ngượng, không biết nên làm gì để khiến bầu không khí giữa hai người bớt gượng gạo. Chẳng lẽ lại nói mấy lời vô thưởng vô phạt kiểu "trời hôm nay đẹp nhỉ" với Hoàng đế? Chỉ sợ sẽ khiến tai người ta bị... bẩn.

Cũng may, đối phương chẳng có ý định đáp lời nàng, chỉ lặng lẽ ngồi thêm một lúc rồi đứng dậy rời đi.

Vậy thì, rốt cuộc hắn đến đây làm gì?

Tạ Vân luôn cảm thấy có điều gì đó đang vượt khỏi tầm kiểm soát của mình.

"Hệ thống, ngươi dò xem có BUG gì không?" Nghĩ ngợi một lúc, nàng vẫn quyết định thử dùng thủ đoạn "phi chính thống".

"Đinh! Đã kiểm tra, không phát hiện bất thường."

Buông một câu lạnh lùng, hệ thống lại quay về trạng thái "ẩn thân như mọi ngày".

Tạ Vân cạn lời. Chỉ đành dựa vào bản thân mà âm thầm quan sát biến động.

Nàng cảm thấy trực giác của mình không hề sai. Hoàng đế thực sự có chỗ bất thường.

Hành vi của hắn rõ ràng không ăn khớp với mốc thời gian hiện tại, khiến trong lòng Tạ Vân như có hồi chuông cảnh báo đang vang lên dồn dập.

Xét theo tuổi tác của Hoàng đế bây giờ, lẽ ra chưa thể tu luyện thành công cái khí thế trầm ổn như núi kia, càng không thể chỉ một ánh mắt đã khiến người khác khó dò, sâu không lường được.

Tạ Vân khẽ gật đầu, môi cong lên nụ cười nhàn nhạt. Nước đến thì đắp đất, binh đến thì dùng tướng mà chặn, nàng vốn không quá để tâm.

Nhiệm vụ của nàng là chỉ cần sống lâu hơn nguyên chủ một chút là được. Nói trắng ra thì chẳng phải vai trò quan trọng gì, nhưng thao tác ngầm lại không thể thiếu.

Mấy ngày nay nàng đã nghĩ thông: Chỉ cần bản thân vững như Thái Sơn, mang tâm thái Phật hệ (thản nhiên, không tranh đấu), sống yên ổn ngày qua ngày, không chạy nhảy khắp nơi, không giành kịch bản với nữ chính. Thì với sự sủng ái mà Thái hậu dành cho nàng, kết cục bi thảm kiểu bị chết cháy hay mất mạng oan uổng là điều tuyệt đối sẽ không xảy ra.

Hệ thống rút thăm trúng thưởng có cả đồng hồ đếm ngược, mà thời gian đếm đó lại gắn liền với mức độ hoàn thành nhiệm vụ của nàng.

Tạ Vân cẩn thận quan sát, phát hiện ra rằng: Chỉ cần nàng ở gần nam chính nhiều hơn, thời gian đếm ngược liền rút ngắn rõ rệt.

Thứ tốt như vậy, bảo sao nàng không thèm thuồng đến đỏ cả mắt.

Còn Trinh quý nhân thì sao? Trong tay nắm giữ Linh Tuyền, một thứ đặc quyền cực kỳ đáng sợ. Về sau, thứ đó thậm chí có thể ngưng tụ thành vật chất ở dạng rắn, bên trong hàm chứa nguồn năng lượng khổng lồ, giúp nữ chính giữ mãi thanh xuân không già.

Chỉ với bảo vật đó, Trinh quý nhân đã dễ dàng thu phục không biết bao nhiêu người. Cả người nàng ta như được đúc bằng ngọc sứ trắng mịn, không một tì vết, hoàn mỹ đến độ khiến người ta quên cả thở. Ngay cả sau khi vừa trải qua chuyện phòng the, nàng ta cũng vẫn mang vẻ nhẹ nhàng như chưa từng đ*ng t*nh.

Loại nữ nhân thế này, hỏi thử… ai mà không động lòng?

Tạ Vân thở dài tiếc nuối một hơi, rồi cũng không muốn nghĩ nhiều nữa.

Chuyện khiến nàng bận tâm hơn là: Hoàng đế dạo này hình như đang lên cơn... cũng nghiêm trọng.

Sáng, trưa, chiều đều phải đến nhìn nàng dùng bữa, y như đang giám sát thi hành nhiệm vụ.

Một nam nhân tuấn mỹ đến mức khiến người khác không dám nhìn thẳng, mỗi ngày đều ngồi đối diện, mặt không cảm xúc mà dõi theo từng động tác của nàng, bảo sao nàng không thấy áp lực?

Vốn dĩ một muỗng cơm là đủ ăn no, giờ bị hắn ép phải chia thành năm thìa nhỏ, chậm rãi đưa lên miệng. Thức ăn vốn thơm ngon là thế, rốt cuộc vào miệng cũng trở nên nhạt nhẽo vô vị.

Thật sự khiến người ta phát bực!

Trong mắt Quý Cảnh Lẫm ánh lên một tia ý cười không rõ, hắn thong thả dùng khăn gấm lau khóe môi, động tác ưu nhã chẳng khác gì đang diễn một vở kịch tao nhã.

Chờ đến khi hắn đứng dậy bước vào nội thất ngồi ổn định. Đối phương

- tức Tạ Vân

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!