Việc Tiêu Thu Mính bị đày đi Lĩnh Nam, Tạ Vân vẫn luôn thấy lo lắng.
Nơi đó hiện giờ tuy còn nghèo nàn, điều kiện khó khăn, nhưng vì từng sống ở thời hiện đại, nàng biết rõ: Nếu chuẩn bị kỹ, thì chỗ đó thậm chí còn dễ sống hơn kinh thành.
Dù là đi làm lao dịch, nhưng người có khả năng, ở đâu cũng có thể xoay sở được. Huống hồ Tiêu Thu Mính lại giỏi cả văn lẫn võ, tâm tính cực đoan, dã tâm lớn. Dù đã bị xử phạt, nhưng chỉ cần có cơ hội, hắn có thể trở lại gây chuyện bất cứ lúc nào.
Dù bây giờ có lệnh từ vua, nhưng vua thì ở xa, còn thực tế thế nào, chẳng ai kiểm soát nổi.
Nghĩ đến đây, Tạ Vân thấy không thể để mọi chuyện mập mờ được nữa. Nàng cần phải cứng rắn, tuyệt đối không để sót hậu họa.
"Hay là... đày sang vùng biên giới phía Tây đi. Ở đó khắc nghiệt, sống được hay không là tùy vào số phận. Với loại người như hắn, ta thực sự... không yên tâm.
Cha mẹ của Tiêu Thu Mính thì vẫn để bị đày đi Lĩnh Nam, như vậy mới khiến bọn họ thật sự nếm trải nỗi đau chia ly sống chết với con ruột mình.
Quý Cảnh Lẫm bỗng nhiên quay đầu lại nhìn nàng, ánh mắt từ trên xuống dưới như dò xét. Thấy nàng có vẻ hơi lo lắng, bất an, lúc này hắn mới nhẹ gật đầu đồng ý.
Mọi chuyện đến đây coi như đã an bài xong xuôi, thì mùa hạ cũng âm thầm kéo đến.
Tạ Vân lúc này đã mặc áo mỏng mùa hè, nhưng cũng không thể che nổi phần bụng đang nhô lên rõ rệt.
Đó là loại bụng mà khiến cả nữ nhân hậu cung nhìn thấy cũng phải đỏ mắt ghen tị.
Dù có phải trải qua vô vàn khó khăn, nàng cũng nhất định phải khiến bụng mình nhô lên được như thế một lần. Vì đó là hi vọng, là chỗ dựa duy nhất của nữ nhân trong cung.
Tạ Vân cũng bắt đầu cảm thấy vui vẻ trở lại. Giai đoạn nghén ngẩm vất vả ban đầu đã qua, giờ đã bước sang giữa thai kỳ, mọi cảm giác khó chịu dường như đều đã rời xa, chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và thư thái.
Nàng cảm thấy mình có thể chạy quanh Tử Cấm Thành ba vòng mà không mệt, hay thậm chí đấu vật với bò cũng chẳng thành vấn đề gì.
Dù chỉ là nói đùa, nhưng Thạch Lựu thì không dám lơ là chút nào. Để giữ được đứa bé này bình an đến giờ, nàng đã dâng hương khấn vái khắp các thần phật. Giờ chỉ mong mọi chuyện êm xuôi, tuyệt đối không thể có chút sơ suất nào xảy ra.
Hôm nay trời đẹp, có nắng nhẹ mà không gắt, lại không âm u nặng nề, nên cả đoàn người mang diều ra ngoài chơi.
Tạ Vân đi ở phía trước, thong thả tản bộ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh trong mà xúc động. Nghĩ lại thì nàng đến đây mới chỉ ba tháng, vậy mà lại có cảm giác như đã sống ở đây cả đời.
Mọi thứ nơi này, như thể đã thật sự xảy ra một lần, và hoàn toàn thấm vào máu thịt của nàng.
Đặc biệt là khi trong người có đứa bé, nàng càng cảm thấy mình thuộc về nơi này, như thể đã có một sợi dây vô hình gắn chặt nàng với cuộc đời này, khiến nàng sinh ra một loại trung thành thật sự, từ tận đáy lòng.
Trinh quý nhân, nguyên là nữ chính trong cốt truyện, giờ lại trở nên vô cùng ngoan ngoãn, không gây ra bất kỳ chuyện rắc rối nào. Nhưng Tạ Vân không vì vậy mà chủ quan, nàng hiểu rõ, đối phương vừa mới bị khiển trách, tất nhiên sẽ án binh bất động một thời gian để lấy lại lòng tin.
Trong nguyên tác, vào thời điểm này, hai người họ lẽ ra đã sớm thông đồng với nhau, dù cho bề ngoài vẫn chỉ là mấy chuyện trà dư tửu hậu bình thường.
Cũng là giai đoạn mập mờ, chưa rõ ràng nhưng lại ẩn chứa đầy ái muội. Nghĩ đến gương mặt tuấn tú của Quý Cảnh Lẫm, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy chua xót. Đời người mà, luôn có cách hành hạ lòng người như thế.
Một gia đình trọn vẹn quan trọng đến mức nào, nàng đã cảm nhận sâu sắc.
Khi đứa trẻ chào đời, điều nó cần không chỉ là mẹ chăm sóc, mà còn cần tình yêu thương và sự dạy dỗ từ người cha. Có những lúc nàng cũng thấy sợ, sợ rằng mình không thể hoàn thành tốt vai trò người mẹ, sợ rằng đứa con của mình sẽ phải chịu khổ, cùng mình lang bạt, thiếu thốn đủ đường.
Nghĩ đến đó, Tạ Vân không khỏi thấy trong lòng có chút trống trải và cô đơn. Đúng lúc này, Quý phi từ xa bước tới, nàng liền lấy lại tinh thần, mỉm cười tươi tắn.
"Quý phi, lại đây." Tạ Vân vẫy tay gọi. Thấy Quý phi tung tăng đi tới, nàng mới nở nụ cười vui vẻ.
Quý phi là người rất khéo léo, bình thường miệng mồm lanh lợi, lời nói như rót mật, lúc nào cũng có thể ứng đối nhanh nhạy. Giờ đây tính tình đã dịu xuống, cách cư xử càng thêm tinh tế, ngày nào cũng có cách nói mới, không bao giờ lặp lại.
Quý phi cầm một cây quạt xếp viền đen thêu chỉ vàng, đầu búi tóc kiểu "song nha", chỉ dùng một dải lụa buộc đơn giản, đến cả mấy tiểu cung nữ ven đường ăn mặc còn cầu kỳ hơn nàng. Nhưng chính dáng vẻ đơn giản này lại khiến Tạ Vân thấy gần gũi hơn, không đợi nàng hành lễ xong, liền nắm tay kéo lại, nhẹ nhàng v**t v* và cười: "Hôm nay cung nữ chải tóc cho ngươi khéo thật đấy, trang điểm đẹp lắm."
Nghĩ một chút, Tạ Vân quay sang Thạch Lựu dặn dò: "Mấy hôm trước có mang về bộ trang sức thủy tinh đính tinh đồ (bầu trời sao) ấy, lát nữa mang qua tặng cho Quý phi đi."
Bộ trang sức đó khi để trong phòng thì nhìn bình thường, nhưng chỉ cần có ánh sáng chiếu vào, sẽ lấp lánh sáng rực, nổi bật giữa đám đông.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!