Tạ Vân giữ nỗi lo trong lòng suốt cả buổi chiều, đến tối mới dần bình tĩnh lại.
Tất cả chuẩn bị đều đã xong, giờ chỉ còn chờ thời cơ đến, nàng chỉ có thể phó mặc cho số trời, làm hết khả năng của mình.
Bốn cung nữ trong Vị Ương Cung vất vả bận rộn cả buổi. Tạ Vân ngạc nhiên khi phát hiện, tất cả cửa ra vào, cửa sổ đều đã được bố trí thiết bị cảnh giới. Chỉ cần có người ra vào, lập tức sẽ có tín hiệu báo động.
Tạ Vân dọn sang phòng bên ngủ, còn bảo một cung nữ tên Hà Nhi mặc đồ của mình, vấn tóc, trang điểm giống mình, rồi nằm trên phượng sập giả làm nàng đang ngủ.
Thạch Lựu đứng bên không vui, vừa thu dọn vừa lẩm bẩm: "Đó là phượng sập của nương nương, vàng ngọc quý giá, làm sao có thể để cho cung nữ nằm lên được chứ?"
Tạ Vân bật cười, vỗ nhẹ vai nàng trấn an: "Chẳng qua cũng chỉ là cái giường thôi mà, cùng lắm thì đổi cái khác là được."
Nghe vậy, Thạch Lựu lại vui vẻ trở lại: "Cũng đúng, cái giường này nương nương dùng hơn năm năm rồi, thay cái mới cũng tốt."
Nhìn Hà Nhi ngượng ngùng, mặt đỏ như thỏ non, chẳng ai nghĩ nổi khi nổi nóng lên lại dữ như cọp. Tạ Vân vuốt nhẹ khuôn mặt mềm mại ấy, nghĩ thầm: Đợi mọi chuyện qua đi, giữ cả bốn người này bên mình cũng được. Đều là người có tài.
Nghĩ vậy rồi nàng xoay người về phòng, nằm xuống bên cạnh Thạch Lựu, cẩn thận kéo chăn đắp cho cả hai.
Đứa bé trong bụng dạo gần đây rất ngoan, không khiến nàng buồn nôn hay mệt mỏi. Nếu không phải bụng bắt đầu nhô lên một chút, nàng suýt đã quên mình đang mang thai.
Nằm trong chăn ấm, Tạ Vân lại thấy lòng trống vắng. Ở nơi thâm cung hiểm ác này, nàng chỉ có một mình đơn độc đối đầu mọi chuyện, nghĩ đến đó lại thấy nặng nề.
Cả đêm nàng mở mắt trừng trừng không thể ngủ, tiếng cát rơi trong đồng hồ cát càng làm nàng thêm bất an.
Không biết đêm nay Tiêu Thu Mính có đến không, mà chính cái cảm giác không chắc chắn ấy mới khiến người ta khó chịu nhất.
Nàng đưa tay khẽ ôm lấy bụng, cảm nhận sự sống bé nhỏ bên trong.
Trên chiếc giường rộng lớn, chỉ có một mình nàng nằm chờ đợi, chờ một kẻ điên rồ xuất hiện. Đau lòng hơn cả là, nàng thậm chí không thể tự mình chủ động ra tay, không thể báo thù cho chính mình.
Nghĩ đến đó, mi mắt dần nặng trĩu. Rốt cuộc cũng có chút buồn ngủ…
"Lạch cạch."
Tiếng cảnh báo vang lên đột ngột khiến Tạ Vân giật mình, bật dậy như bị điện giật.
Chẳng lẽ Tiêu Thu Mính lại tới nữa sao?
Tạ Vân ban đầu còn đang nằm cạnh người giả làm mình, vừa nghe thấy tiếng động liền vội đứng dậy, lùi về phía một góc khuất trong phòng, chỉ khi đã ẩn nấp kỹ càng mới dám ngồi xuống bình tĩnh lại.
Cũng may lần này có mấy cung nữ cải trang hỗ trợ. Nếu không, khi đối đầu trực diện với Tiêu Thu Mính, nàng thật sự không dám chắc hắn có vì tức giận mà giết người diệt khẩu hay không.
Nhưng chuyện đã đến nước này, nàng không thể lui được nữa.
Nàng không thể tiếp tục hầu hạ một người đàn ông khác, nhất là một kẻ b*nh h**n, b**n th** như Tiêu Thu Mính, khi bản thân vẫn đang mang danh nghĩa là Hoàng hậu.
Tiếng bước chân vang lên, mỗi lúc một gần. Tạ Vân khẽ nhíu mày, có gì đó rất quen thuộc trong nhịp bước ấy.
Quả nhiên, khi bốn cung nữ giả trang bao quanh bên giường chuẩn bị "diễn cảnh ngủ", thì bên ngoài vang lên một tiếng quát lớn quen thuộc: "Làm càn!"
Nàng không biết vì sao chỉ một câu đó lại khiến bản thân xúc động đến thế, nước mắt liền rơi lã chã, từng giọt lớn lăn xuống cằm, rơi trên sàn phát ra tiếng lách tách.
Nàng cắn chặt môi, run rẩy nghe tiếng người đó hốt hoảng hỏi: "Ngươi là ai?! Hoàng hậu đâu?!"
Lúc này nàng mới nhận ra mình đã khóc nấc không thành tiếng.
"Ta ở đây."
Tạ Vân cất lời, chậm rãi bước tới, rồi không kìm được nữa, nhào vào ôm chặt lấy vòng eo vững chãi của Quý Cảnh Lẫm, không nói nên lời, chỉ có thể nức nở dựa vào ngực hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!