Chương 20: (Vô Đề)

Đêm xuân dù đến, không khí vẫn lạnh buốt, như xuyên thấu qua da thịt.

Sau lưng Tạ Vân ướt đẫm mồ hôi lạnh. Nàng thấy mình đang bị Tiêu Thu Mính dồn ép, càng lúc càng xa khỏi lư hương, trong lòng nôn nóng đến cực độ.

Nhưng chính lúc này, nàng lại càng bình tĩnh hơn.

"Ngươi đột ngột xuất hiện thế này, khiến lòng ta bất an, rối loạn cả tâm trí..." Nàng mím môi cười nhạt, trong nụ cười mang theo chút xót xa.

"Phụ nữ, vốn chẳng đáng là gì. Ai muốn thì giành, ai giành được thì cứ lấy thôi."

Tạ Vân nói, nụ cười trên môi trở nên gượng gạo, rồi dần dần lộ ra vẻ u uất lặng lẽ như sắp khóc.

Đêm tối tĩnh mịch, dường như trong trời đất này chỉ còn nỗi sợ hãi của nàng… và hắn, một con quỷ đội lốt người.

Tiêu Thu Mính nhìn nàng, biểu cảm kiêu căng nhưng trong mắt lại hiện lên một tia xót xa như thể đang thương hại. Tạ Vân biết mình đã nắm được điểm yếu.

Một hàng nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má, lạnh như chính đêm xuân ngoài kia.

"Ta… chỉ là một cái mạng không quan trọng. Nhưng ngươi thương hại ta, cho ta được dễ thở hơn một chút có được không…"

Lời này như chạm đúng chỗ mềm trong tim hắn. Trong mắt Tiêu Thu Mính, Hoàng hậu vốn dĩ chỉ là vật sở hữu của hắn. Chỉ cần hắn muốn, nàng vui hay buồn cũng phải theo ý hắn.

Bởi vậy, hắn dịu giọng lại: "Vậy được, ngày mai ta sẽ quay lại."

Vừa nói, hắn vừa bước tới, dùng tay nâng cằm nàng lên, ánh mắt lười biếng lại sâu xa: "Ngươi ngoan ngoãn đợi ta."

Hai chữ "đợi ta", hắn nói chậm rãi, luyến tiếc như tình nhân hẹn hò, vừa dịu dàng, vừa đầy áp lực.

Tạ Vân khẽ gật đầu ngoan ngoãn, chỉ khi đó hắn mới chịu rời đi.

Nhìn theo bóng dáng Tiêu Thu Mính khuất dần, Tạ Vân bỗng như mất hết sức lực, ngồi phịch xuống đất. Nếu thật sự bị hắn bắt đi, thì còn làm sao hoàn thành nhiệm vụ?

Huống chi, đối mặt với một kẻ văn võ song toàn lại còn là b**n th**, nàng thật sự không có cách nào phản kháng. Dù gì nàng cũng là con gái đàng hoàng, chuyện như vậy… sao chịu nổi.

Nàng đưa tay lau lớp mồ hôi lạnh trên trán. Bộ áo ngủ ướt sũng dính chặt vào người, vừa lạnh vừa khó chịu.

"Thạch Lựu?" Nàng khẽ gọi một tiếng.

Nhưng không có ai đáp lại.

Tạ Vân khẽ thở dài, xem ra các cung nữ bị hạ mê dược hết rồi.

Nhưng điều khiến nàng bận tâm hơn cả, chính là chuyện Tiêu Thu Mính có thể vào cung dễ dàng như chốn không người. Chuyện này không thể không khiến người ta sinh nghi, rõ ràng hắn có người tiếp tay từ bên trong.

Lần trước hắn vẫn còn ra vẻ chừng mực, sao lần này lại đột ngột muốn cướp người? Là ai đã xúi giục, hay… âm mưu phía sau còn sâu hơn nữa?

Tạ Vân trằn trọc mãi, không tài nào chợp mắt. Cuối cùng, nàng chỉ dựa nghiêng vào đầu giường, trầm mặc suy nghĩ.

Ánh sáng nhàn nhạt của buổi sớm dần hiện nơi chân trời, sắc trắng như bụng cá lan ra khắp mái cung.

Tạ Vân khẽ ngáp một cái, rồi cuối cùng cũng lịm đi trong chăn.

Thạch Lựu lúc tỉnh lại thì giật mình phát hiện, mình vậy mà ngủ mê một đêm không biết gì, chuyện này xưa nay chưa từng xảy ra.

Nàng ấy hoảng hốt lao vào trong phòng, thấy Hoàng hậu vẫn đang yên ổn ngủ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Vội vàng lui ra ngoài chuẩn bị nước rửa mặt và y phục, nhưng không ngờ vừa mới bắt tay vào làm, thì mặt trời đã lên cao.

Lúc này, Thái hậu nương nương đã phái người đến hỏi, sao giờ rồi mà còn chưa thấy bóng dáng Hoàng hậu đâu cả?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!