Hoàng hôn kéo dài ánh tà dương rực rỡ, xuyên qua khung cửa sổ tứ lăng, rọi vào trong phòng tạo thành những mảng sáng rực rỡ loang lổ.
Tạ Vân ngồi vững vàng trên ghế thái sư, môi khẽ cong, tươi cười như không, nhìn vị hoàng đế chậm rãi bước tới.
Trong đôi mắt phượng của nàng thoáng hiện vẻ nghi hoặc, luôn cảm thấy hắn lúc này có gì đó không giống với lúc chiều. Đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng tắp, sắc mặt có phần u ám. Nàng nhạy bén nhận ra, ánh mắt hắn vô thức quét về phía bụng nhỏ của nàng.
Khoảng cách càng lúc càng gần, nàng định đứng dậy hành lễ thì bị Quý Cảnh Lẫm ngăn lại.
Ban nãy khoảng cách khá xa, lại bị Quý Cảnh Hành chắn trước, nàng chưa kịp nhìn rõ. Mãi đến khi đối phương bước vào trong ánh sáng, Tạ Vân mới thật sự nhìn thấy rõ dung nhan ấy, nhất thời không khỏi ngẩn người.
"Bệ hạ, đã dùng bữa chưa?" Giọng nàng mềm mại vang lên.
Quý Cảnh Lẫm ngồi xuống ghế thái sư đối diện, dáng vẻ như ngồi trên ngai vàng. Trong tay là một chiếc ly thủy tinh, ánh mắt dõi theo ánh sáng trong suốt bên trong như đang trầm ngâm suy nghĩ. Nghe thấy câu hỏi của nàng, hắn chỉ khẽ ngước mắt liếc nàng một cái, giọng lạnh nhạt: "Không cần."
Bị ánh mắt sâu thẳm, lạnh thấu xương ấy của hắn làm cho khẽ giật mình, Tạ Vân cũng liền ngoan ngoãn mà ngồi lại, không nói thêm lời nào.
Hai người lập tức rơi vào trầm mặc, trong lòng nàng vẫn còn nghĩ đến tiếng chuông vàng kêu ở Kim Ngọc điện ban chiều, bất giác cũng xuất thần theo.
Quý Cảnh Lẫm khẽ ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú đánh giá vị Hoàng hậu vừa xa lạ lại có nét quen thuộc trước mặt. Bao nhiêu năm trôi qua, giọng nói, dáng điệu, nụ cười của nàng sớm đã tan biến khỏi ký ức hắn.
Khi tóc hắn điểm sương, điều khiến hắn hối hận nhất trong đời chính là việc nguyên hậu cùng hoàng tử chết thảm năm ấy.
Ngọn lửa đó vô cùng hung tàn, dù có phái người trong cung đến cũng không thể cứu được gì.
Giờ phút này lại được thấy nàng, trong lòng hắn dâng lên một loại cảm giác như đã trải qua mấy kiếp. Cũng đúng thôi, vốn dĩ đã cách một đời. Ánh mắt Quý Cảnh Lẫm cũng trở nên có phần hoang mang, như lạc về năm tháng xa xưa.
Sự ngỡ ngàng mơ hồ ban đầu trong mắt hắn dần tan đi, thay vào đó là ánh nhìn sắc bén từng chút một hiện rõ.
Tạ Vân: "..."
Nàng cảm thấy bản thân như đang bị ánh mắt ấy "nướng chín"! Rõ ràng là đang bị nhìn chằm chằm tới mức nóng ran cả người, vậy mà vẫn phải giả vờ điềm tĩnh ngồi im, thật sự là… làm người cũng quá khó rồi!
"Đinh! Ký chủ thân mến, xin chào! Hệ thống 'Rút thăm trúng thưởng cổ ngôn (ngôn tình cổ đại)' đã cài đặt hoàn tất. Hiện tại ngài có thể bắt đầu rút thăm. Chúc ngài may mắn!"
Tạ Vân nhìn bảng rút thăm quay thưởng màu đỏ rực hiện ra trước mắt, ánh sáng lấp lánh rực rỡ, trông thật bắt mắt.
"Xin hỏi có muốn mở gói quà tân thủ không?"
Tạ Vân thản nhiên đáp lời: "Muốn." Giọng điệu vô cùng tự nhiên, như thể đang tiện miệng nói chuyện.
Ánh mắt lại đầy hứng thú nhìn đĩa quay từ từ chuyển động. Không thể không nói, cảm giác này… thật sự có chút k*ch th*ch.
Có lẽ vì là phần quà dành cho người mới, lại thêm đây là hệ thống thưởng cổ ngôn nên phần quà cực kỳ phong phú, toàn những thứ khiến phụ nữ rất khó mà từ chối.
Nào là Mỹ Bạch Hoàn, Phong Ngực Đan, Tẩy Tủy Quả… mới nghe tên thôi đã khiến người ta muốn dùng thử ngay. Cũng có cả những thứ như "Xem qua là nhớ", "Mở rộng não vực" – loại có thể giúp tăng chỉ số thông minh.
Trên bảng quay hiện ra hàng chục ô quà tinh xảo, khi vòng quay càng lúc càng nhanh, nàng bất chợt thoáng thấy một mục hiện lên "Thể Chất Cẩm Lý".
Dĩ nhiên, ngoài "Thể Chất Cẩm Lý", còn có mấy phần thưởng khác kề sát nó, nhưng ở giữa lại cách ra bốn ô, trắng toát, chói lóa đến mức hơi gai mắt.
Nàng thầm lặp đi lặp lại cái tên "Thể Chất Cẩm Lý" trong đầu. Khi chơi game, có thêm điểm vận khí còn quan trọng hơn cả việc nhặt được thần khí, vì vậy nàng vô cùng khao khát món này.
Đôi giày thêu phong lan của Quý Cảnh Lẫm hiện ra trong tầm mắt. Hắn cúi người, khẽ nhéo nhéo má mềm mềm đầy đặn của nàng, trong mắt thoáng hiện ý cười. Sau đó mới đứng dậy, nói vài câu muốn rời cung, rồi vén rèm mỏng rời đi.
Tạ Vân có chút cạn lời. Trước tiên gọi Thạch Lựu dọn cơm tối, rồi mới quay lại nhìn giao diện hệ thống của mình.
"Cầu trời… nhất định phải là Thể Chất Cẩm Lý…"
Tạ Vân nhắm mắt lại, lặp đi lặp lại trong đầu mấy lần cầu nguyện, lúc này mới đưa mắt nhìn về phía bảng quà trong không gian hư ảo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!