Chương 19: (Vô Đề)

Gió xuân nhè nhẹ thổi qua mười dặm, liễu rủ hoa nghiêng cũng bị lay động đến khẽ đong đưa.

Tạ Vân đưa tay xoa bụng, ngồi bên hành lang, từ lúc biết mình mang thai đến nay, nàng luôn có cảm giác thời gian trôi thật chậm, nhưng thực ra mới chưa đầy hai tháng.

Đêm hôm đó… ký ức vẫn còn lờ mờ hiện về trong tâm trí.

Nàng cầm một chiếc bánh hoa quế trên bàn lên, món điểm tâm trong veo, thơm ngọt, toả ra mùi hương dịu nhẹ khiến tâm trạng nàng cũng thư thái hẳn. Tạ Vân dứt khoát gạt hết những chuyện không vui sang một bên, vui vẻ nhấm nháp.

Từ sau khi hết nghén, nàng bắt đầu có chút "thèm ăn vô độ", miệng cứ luôn muốn nhấm nháp gì đó, không chịu yên một khắc.

Thạch Lựu bước đến, nhíu mày, giọng không nén được tiếc nuối: "Nương nương à, người thật không thể ăn nữa đâu. Nhìn vòng eo của người đi, mới mấy hôm thôi mà đã nới ra mấy tấc rồi đấy."

Tạ Vân nghe xong mới tiếc nuối đặt miếng bánh dở xuống. Quả thật hôm nay nàng ăn hơi nhiều, sáu cái bánh hạt dẻ, sáu miếng đậu phụ chiên vàng, sáu viên xíu mại.

Lúc này, lại bắt đầu khát nước.

"Thạch Lựu ngoan, mang cho ta một phần điểm tâm ngọt nhé." Nàng l**m nhẹ môi, nghĩ tới vị ngọt ngào của sữa hạnh nhân là ánh mắt liền sáng rỡ: "Sữa hạnh nhân còn không? Loại có phủ hồng hoa ấy."

Thạch Lựu chỉ biết bất lực lẩm bẩm: "Lại còn muốn cho bảy phần đường nữa chứ… Ăn kiểu này, sớm muộn gì cũng béo ú lên cho xem."

Tạ Vân giơ hai ngón tay lên, ước lượng một chút: "Bảy phần đường thì chỉ một chút xíu thế này thôi mà." Rồi nàng chu môi, làm ra vẻ tủi thân: "Ta đã cố nhịn lắm rồi đó."

Mùa xuân thế này, chẳng lẽ lại không được ăn ngon một chút sao?

Tạ Vân bĩu môi, dịu dàng xoa bụng, lẩm bẩm nói nhỏ: "Ta ngoan mà, con cũng ngoan. Giờ nương là mẫu thân rồi đó."

Nàng liếc quanh, thấy mấy tiểu cung nữ chẳng có việc gì thì cứ ríu rít đùa nhau, trông sinh động vô cùng.

Phần sữa hạnh nhân được bưng tới, phía trên rưới một lớp tương hoa hồng, lại rắc thêm vài hạt nho khô. Chẳng bàn đến thứ khác, riêng tay nghề của ngự trù này cũng đáng cho một lời tán thưởng.

Chỉ là… mấy ngày gần đây, Trinh quý nhân đã đến bước "chó cùng rứt giậu", không ngừng làm trò gây chú ý.

Nghĩ đến đó, bữa tối lại chẳng còn ngon miệng mấy, khiến Thạch Lựu không khỏi lo lắng:

"Chủ tử, hôm nay cơm nước không hợp khẩu vị sao? Sao người dùng ít thế?"

Tạ Vân xua tay: "Không phải, chỉ là buổi chiều ăn quá nhiều thôi, giờ chưa đói."

Sau khi rửa mặt chải tóc, nàng nằm lên giường. Ngày thường đặt lưng là ngủ, nhưng hôm nay lại trằn trọc, mắt mở thao láo, không sao chợp mắt nổi.

Ở trong cung lâu dần cũng thấy ngột ngạt, nàng bắt đầu nghĩ đến chuyện ra ngoài thôn trang đổi gió.

Ở trong cung lâu dần, cũng thấy hơi buồn. Nàng lại muốn về thôn trang cho khuây khoả.

Tưởng tượng một chút cảnh tự do tự tại bên ngoài, trong lòng thoáng nhẹ nhõm, dần dần cũng buồn ngủ.

"Kẽo kẹt…"

Cánh cửa được mở ra khẽ khàng, âm thanh nhỏ nhẹ ấy vang lên trong đêm khuya khiến tim Tạ Vân đập dồn dập, nàng không kìm được mà khẽ nhíu mày: "Thạch Lựu?"

Nhưng bóng đen ngoài cửa vẫn im lặng.

Ánh trăng mờ ảo chiếu xuống, phản chiếu một tia sáng trong suốt trên chiếc ngọc quan nơi đỉnh đầu người đó, là một nam nhân!

Dưới ánh sáng yếu ớt, thân hình cao lớn ấy nổi bật trong bóng đêm, khí thế còn dọa người hơn cả mãnh hổ.

Tạ Vân đánh bạo khẽ hỏi: "Bệ hạ…?"

Tay nàng siết chặt lấy chăn gấm, cảm thấy trái tim như nghẹn lại, căng thẳng đến nỗi gần như không thở nổi. Nín thở, nàng dồn toàn bộ sự chú ý vào từng cử động của bóng đen trước mặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!