Trinh quý nhân vừa cúi đầu thỉnh an xong, gương mặt lấm tấm nổi mẩn đến thảm không nỡ nhìn. Tạ Vân nhìn thoáng qua, liền mỉm cười, dịu giọng bảo: "Thôi, về nghỉ vài hôm đi, dưỡng cho lành đã rồi hẵng ra ngoài."
Hiền phi ngồi bên cười khẽ, giọng châm biếm lấp lửng: "Nương nương đúng là từ bi, thương xót cho Trinh quý nhân như hoa như ngọc thế kia. Lại còn bị thương ngay trên mặt, chẳng trách phải lui cả lục đầu bài (bảng thị tẩm), đúng là đáng thương đến mức khiến người ta rơi lệ."
Câu nói nghe như an ủi, nhưng từng chữ từng chữ như móc thịt róc xương.
Trinh quý nhân vừa hoảng loạn xong, giờ lại tràn ngập bi thương, nước mắt rơi lã chã không dứt. Đường đường là một quý nhân, bị mất mặt thế này trước mặt bao phi tần, nàng ta cảm thấy mình không còn mặt mũi gặp người khác.
Cúi đầu nức nở, ánh mắt trống rỗng nhìn xuống đầu ngón tay sần sùi khô ráp, trong lòng nàng ta hoang mang tột độ. Rõ ràng chỉ cần tiếp xúc với hoàng đế, hấp thu được long khí từ hắn, thì hệ thống sẽ ban cho nàng ta suối linh tuyền vô tận: tha hồ mà dùng, dưỡng da, trị bệnh, giữ mãi vẻ mỹ mạo.
Thế nhưng... nàng ta đã tiếp cận vài lần, hoàng đế chẳng những không để tâm, mà mỗi lần gặp đều lạnh lùng tránh đi.
Một chút... cũng không yêu nữ sắc. Một chút... cũng không muốn chạm vào nàng ta.
Trinh quý nhân cắn chặt răng, trong lòng như nổi lửa. Nếu không có linh tuyền, nếu mất đi dung nhan tuyệt mỹ này… nàng ta biết, mình chẳng còn gì cả.
Nếu... nếu như Hoàng hậu không còn nữa, thì mọi chuyện sẽ khác.
Với tài trí và sắc đẹp của Hoàng Hậu, sao lại không thể độc chiếm sủng ái, trở thành bậc mẫu nghi thiên hạ? Huống chi… nàng ta không phải người ở thời đại này.
Một người xuyên không tới, chẳng lẽ lại chịu uất ức sống mòn trong chốn hậu cung, làm một nữ phụ bị bỏ rơi cả đời?
Không được. Không thể.
Nếu muốn danh lưu sử sách, đời đời được ca tụng là đệ nhất sủng phi... thì chút ủy khuất hiện tại, có đáng gì?
Chỉ cần... Hoàng hậu chết. Mang theo cái thai trong bụng, chết sạch. Khi đó, ngày tốt của nàng ta... sẽ đến.
Trinh quý nhân lặng lẽ siết chặt hai tay giấu trong tay áo, ánh mắt tối sầm lại. Nàng ta ngồi yên, mặc Hiền phi nói gì thì nói, không hé răng phản bác một lời.
Hiền phi càng nói càng đắc ý. Thấy đối phương im lặng, cứ tưởng mình chiếm thế thượng phong, trong lòng dâng lên cảm giác thắng thế đầy mãn nguyện.
Thế nhưng, ở vị trí cao nhất, Tạ Vân lại đang lặng lẽ quan sát mọi chuyện, mắt cụp hờ như không hứng thú, nhưng đáy lòng lại âm thầm ghi nhớ.
Nàng nhìn thấy rõ, mi mắt Trinh quý nhân khẽ rung, khóe môi có lúc mím lại kỳ dị. Dưới gương mặt khó coi ấy, ẩn hiện nét độc ác khôn cùng.
Không sai. Trong nguyên tác nàng từng đọc, Trinh quý nhân là nhân vật phản diện không thể thiếu. Gương mặt luôn đáng thương, nhưng thủ đoạn thì hiểm độc không thua gì rắn rết. Lại càng về sau càng tàn nhẫn, ra tay càng tuyệt tình.
Lúc rời khỏi điện, Tạ Vân dặn dò Thạch Lựu phải cẩn thận chú ý mọi việc, rồi mới vội vàng bắt đầu lo liệu chuyện chính.
Mọi sự… đã bắt đầu.
Buổi trưa trôi qua, Tạ Vân cảm thấy chán đến mức muốn phát điên, cuối cùng đành ôm lấy chiếc gối thêu hoa mà ngủ một giấc.
Hiện tại, bụng nàng luôn như đè nặng bởi nỗi lo lắng, vì thế nằm ngủ mà tư thế cũng cứng đờ, giấc mơ thì hỗn loạn, đến khi tỉnh dậy lại càng mỏi mệt rã rời.
Mở mắt ra, liền thấy Quý Cảnh Lẫm đang ngồi bên mép giường, khoé mắt vương ý cười, thản nhiên nhìn nàng vươn vai. Nhưng thấy nàng quay đầu nhìn lại, hắn lập tức thu ý cười, gương mặt nghiêm lại: "Giờ nào rồi mà còn ngủ?"
Không cần nói thẳng ra là "ngươi là con heo à?", chỉ cần ánh mắt kia thôi, nàng cũng hiểu rõ hàm ý bên trong.
Vừa nhìn thấy hắn, mặt Tạ Vân lập tức đỏ bừng. Với dáng vẻ lôi thôi lếch thếch thế này, nàng quả thực xấu hổ đến mức không biết giấu mặt vào đâu. Cảm giác này… rất giống khi sáng sớm hôm nay, Trinh quý nhân bị vây xem giữa đại sảnh, gương mặt bị hủy hoại thảm thương. Nghĩ tới, lại càng thêm đồng cảm.
Nhân lúc hắn không chú ý, nàng bỗng xấu tính kéo tay hắn, mượn đà đè ép hắn ngã xuống giường.
Hai đôi môi chạm nhau, xúc cảm mềm mại làm ánh mắt Quý Cảnh Lẫm híp lại, đáy mắt tối sâu như biển, ẩn chứa nguy hiểm nhàn nhạt.
Tạ Vân âm thầm thắp nén nhang cho chính mình. Một phút xúc động ngu ngốc, đúng là khiến người ta hối không kịp.
Giả bộ như không có gì, nàng vờ bình tĩnh, thế nhưng mặt vẫn không kìm được đỏ ửng. Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, nàng còn vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng l**m lên môi hắn một cái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!