Chương 15: (Vô Đề)

Trước mặt bày đầy những món ngon tinh xảo, Tạ Vân ăn đến căng bụng, no muốn căng cả ra, chỉ hận không thể chống tay vào tường mà bước đi. Thái Hậu nhìn mà cũng bó tay, đành sai Thạch Lựu dìu nàng đi vài vòng cho tiêu bớt, kẻo lại khó chịu vì ăn quá no.

Về việc Thái Hậu tự mình ngồi cùng dùng bữa hôm nay, Tạ Vân hiểu rõ mục đích trong đó. Nàng âm thầm quan sát mọi người xung quanh, trong lòng cũng có thêm vài phần đánh giá và hiểu rõ.

Cốt truyện vốn chỉ đi lướt qua đoạn này, lại chủ yếu thiên về góc nhìn nữ chính, cho nên rất nhiều sự việc liên quan đến nguyên chủ — vị Hoàng hậu bị gán là "pháo hôi" kia — chỉ được nhắc đến thoáng qua vài câu.

Nếu nàng nhớ không lầm, vào dịp lễ Thượng Tị* sắp tới, Lan Đáp Ứng qua đời, chuyện này được xem như một đòn mạnh giáng vào vị trí Hoàng hậu.

*Lễ Thượng Tị () là một lễ hội truyền thống của Trung Quốc, có nguồn gốc lâu đời từ thời Xuân Thu – Chiến Quốc. Thời gian tổ chức là ngày 3/3 âm lịch hàng năm. Và sau này rất được coi trọng trong triều đình phong kiến, đặc biệt là thời Hán và Đường. Trong văn hóa cổ, nó mang nhiều ý nghĩa tâm linh và văn hóa sâu sắc. Lễ Thượng Tị xuất hiện nhiều trong truyện cung đấu, ngôn tình cổ đại như thời điểm dễ xảy ra xung đột, tai nạn, hoặc bước ngoặt tình cảm, thường đi kèm âm mưu hoặc tai tiếng (như bị bắt gặp hẹn hò, vu oan, mất danh tiết...).

Tạ gia – nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu – không còn trưởng bối, nhưng huynh đệ thì lại rất đông, hơn mười người, trong đó không tránh được có vài kẻ không nên thân. Chỉ cần một người gây chuyện, cũng đủ để kẻ khác lợi dụng, muốn kéo cả Tạ gia xuống bùn.

Lần này, chuyện xảy ra với muội muội của Lan Đáp Ứng Lan Nhạn Thu. Nàng ta và Tam Lang của Tạ gia vốn có tình cảm sâu đậm, lén lút hẹn nhau gặp gỡ trong rừng, ai ngờ bị người khác bắt gặp ngay lúc đang "không một mảnh vải".

Lan Nhạn Thu vì chịu không nổi nhục nhã, đã treo cổ tự tử.

Còn Tam Lang Tạ gia thì lại là người nóng nảy, dám nói dám làm, sau khi biết chuyện liền xông thẳng vào Lan phủ, gào lên bắt họ "phải bồi thường" cho hắn một người vợ như hoa như ngọc mà hắn "đã bị cướp mất".

Lan Đáp Ứng đường đường là một phi tần trong cung, lại để muội muội của mình lén lút tư tình với người ta giữa ban ngày ban mặt, còn bị bắt quả tang trong tình trạng tr*n tr**ng. Bản thân nàng ta đương nhiên chịu đả kích nặng nề, mà chuyện cũng bị kẻ khác lợi dụng, cuối cùng là bị ép chết một cách không rõ ràng.

Tạ Vân thân là Hoàng hậu, rõ ràng chẳng liên quan gì đến chuyện này, thế mà lại bị vạ lây chỉ vì Tạ Tam Lang là ca ca nàng. Chuyện chưa kịp lắng xuống, thì cái tên trên giấy tộc quy đã khiến tất cả mũi nhọn chĩa về phía nàng.

Mà Lan Đáp Ứng, thân làm phi tử hậu cung, lúc trong nhà đắc tội với hậu tộc thì ngay cả một lời thanh minh cũng không có đất để nói. Dù có trăm miệng cũng chẳng thể giải thích nổi, càng không có ai thực sự muốn nghe nàng phân trần.

Người ngoài thì chỉ muốn mượn cơ hội mà tạt nước bẩn lên người Hoàng hậu, chẳng ai rảnh rỗi để bận tâm đến việc thật giả bên trong.

Huống hồ, lúc đó Hoàng đế đang một lòng một dạ dồn hết tâm trí vào Trinh Quý Nhân. Tình cảm đang lúc mới mẻ mặn nồng, lại càng khiến Tạ Vân trở thành cái gai trong mắt. Việc nàng không thể quản thúc tốt người nhà, chẳng qua lại càng khiến hoàng thượng thêm phiền lòng và thất vọng.

Khi tâm đã không đặt nơi nàng, thì dù có làm đúng chuyện gì cũng đều thành sai.

Tạ Vân nghĩ đến đây, khẽ chau mày.

May mà hiện tại nàng xuyên đến trước thời điểm chuyện kia xảy ra. Nếu Tạ Tam Lang thực lòng thương yêu Lan Nhạn Thu, vậy nàng sẽ chủ động xin tứ hôn, để hai người danh chính ngôn thuận.

Còn nếu hắn chỉ nhất thời nông nổi, vậy thì càng không thể để xảy ra chuyện. Bắt buộc phải tách họ ra, tránh để làm hỏng danh tiết con gái nhà người ta. Nếu để xảy ra tai tiếng lúc này, vậy không chỉ mất mặt một đời mà e là còn vạ đến ba đời sau.

Nghĩ vậy, Tạ Vân lập tức sai người truyền Tạ Tam Lang tiến cung.

Nói thật, đối với người nhà Tạ gia, nàng cũng không quá quen thuộc. Dù sao từ lúc sinh ra đã được nuôi trong cung, ít có cơ hội tiếp xúc thân mật.

Nàng cố gắng moi lại trong ký ức truyện gốc để tìm chút đầu mối về vị Tam Lang này, nhưng chi tiết quá mờ nhạt, muốn dựa vào đó mà phán đoán hắn là người thế nào, quả thực có chút khó khăn.

Chuyện này, trong nguyên tác, Tạ Vân cũng từng cảm thấy có gì đó không ổn. Tạ gia là quốc cữu, huynh trưởng nàng, Tạ Đại Lang được phong làm Thừa Ân Hầu, còn Lan Đáp Ứng lúc nhập cung cũng chỉ là một vị tần nhỏ bé, phẩm vị chẳng cao bao nhiêu.

Thời này lại vô cùng xem trọng môn đăng hộ đối. Một bên là hầu phủ, một bên chỉ là nhà quan thường dân, thân phận chênh lệch rõ ràng, làm sao có thể dễ dàng để chuyện nam nữ phát sinh tình cảm mập mờ?

Tất cả đều là những lý do bên ngoài, không thể nào dùng hai chữ "tư tình" mà gạt đi được. Nếu thật sự có tình ý, chỉ cần mở lời với cha mẹ, cho bà mối đến cửa, một lời là thành. Chuyện như thế xảy ra rất thường xuyên trong thời đại này, cũng chẳng quá khắt khe đến nỗi không được phép yêu đương. Thậm chí dù đã trót vượt rào "nếm trái cấm", miễn là chịu cưới, thì mọi chuyện cũng có thể giải quyết ổn thỏa.

Tạ Vân ngồi suy nghĩ mông lung, đến khi vừa mới tỉnh giấc trưa, Thạch Lựu đã tới bẩm báo: "Nương nương, Tam Lang Tạ gia đã đến, đang đợi ở Tử Thần Điện."

Nghe vậy, nàng liền xỏ giày thêu, bước ra ngoài hành lang hướng về Tử Thần Điện.

Lúc này tiết trời mát dịu, gió nhẹ lay nhành liễu, cánh hoa theo gió bay tán loạn. Tạ Vân thong thả bước đi, lòng cũng nhẹ nhàng vài phần.

Trước kia trong nguyên tác chỉ nói sơ qua về Tạ Tam Lang, vài dòng ít ỏi không đủ hình dung tính cách. Nàng vẫn luôn nghĩ, người này chắc cũng tầm thường như bao huynh đệ khác trong nhà. Nhưng vừa gặp mặt, nàng liền lập tức hiểu ra, đều là con một nhà sinh ra, sao có lý nào nguyên chủ lại xinh đẹp như vậy, mà huynh đệ ruột lại không có lấy một điểm xuất sắc?

Câu thơ "Cẩm y hồng đoạt ráng màu minh"* hiện lên trong đầu nàng.

(*Câu thơ miêu tả một người mặc áo gấm đỏ chói, tỏa sáng rực rỡ như ráng chiều — ẩn ý một người khí chất nổi bật, sắc vóc hơn người.)

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!