Chương 13: (Vô Đề)

Chớp bạc chói mắt vụt qua, những nữ vũ công yểu điệu thướt tha trong nháy mắt liền hóa thành những dạ xoa tàn nhẫn.

Những mỹ nhân eo thon chân dài ấy, giờ phút này đôi mắt tràn đầy sát ý lạnh lẽo, không chút cảm xúc, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn về phía hai người đang ngồi cao trên điện: Hoàng đế và hoàng hậy

Bất kể là ra tay với ai trong hai người, đều là một trận đại công đáng chúc mừng.

Sắc mặt Quý Cảnh Lẫm bình tĩnh không gợn sóng, nghiêng mắt liếc Tạ Vân một cái, ánh mắt thoáng dịu đi. Hắn nghiêng đầu, lạnh nhạt dặn Tạ Vân Thư bên cạnh: "Bảo vệ nàng cho tốt."

Lời còn chưa dứt, thân hình đã phóng thẳng ra như tia chớp, cùng ám vệ lao về phía những tử sĩ liều chết kia.

Tạ Vân, người lớn lên trong thời đại hòa bình, đời này có bao giờ thấy cảnh máu bắn tung toé, tay chân văng loạn đầy trời thế này đâu. Ngay cả lúc xem phim cũng tránh mấy thể loại máu me giết chóc!

Mà Quý Cảnh Lẫm giờ phút này, như chiến thần từ trong máu mà bước ra, cả người toát lên sát khí dày đặc, khí thế bức người.

Nơi hắn đi qua, tử sĩ như lúa mì gặp lưỡi liềm, rụng rơi từng đám.

Động tác ra tay vừa nhanh vừa tàn nhẫn, kiếm pháp lại hoa mỹ như vũ khúc, chiêu nào cũng mang sát ý, thế mà lại đẹp đến mức khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.

Tạ Vân nhìn đến ngây ngốc, sợ hãi cũng mất tiêu, chỉ còn lại khiếp sợ và say mê.

Tạ Vân Thư đứng cạnh nghiến răng nghiến lợi nói: "Lũ phản tặc này, chết hết cũng không oan!"

Tay cầm kiếm đã nóng ruột muốn ra trận, nhưng nhớ rõ mệnh lệnh, phải bên cạnh bảo vệ Hoàng hậu, hắn chỉ có thể đứng yên.

Trong lòng nghẹn đến khó chịu, hắn bèn giơ chân đá mạnh một cái vào chiếc ghế đá bên cạnh.

Chẳng ngờ cú đá kia lại chính xác đến kỳ lạ, ghế đá bay vèo ra ngoài, đập trúng đầu một tên tử sĩ đang lao đến, khiến hắn ngã lăn quay tại chỗ.

Tạ Vân: ……???

Trong nguyên tác, Tiêu Thu Mính chính là yêu nghiệt có công lực cực kỳ đáng sợ, mà lại còn nằm trên cả Tạ Vân Thư một bậc. Hắn là một nhân vật đặc biệt lợi hại, dung mạo tuấn mỹ đầy vẻ yêu dị, thực lực chỉ xếp dưới Quý Cảnh Lẫm một chút thôi. Quan trọng nhất là… hắn còn là một bệnh kiều!

Nghĩ tới đây, tim nhỏ của Tạ Vân đập thình thịch như trống trận.

Trước kia đọc tiểu thuyết, nàng vốn rất thích kiểu bệnh kiều cố chấp cuồng si này. Thế nhưng…. khi người đó xuất hiện trong cuộc đời mình, nàng mới thực sự cảm nhận được cái loại "cuồng si" đó có bao nhiêu kinh hoàng và áp lực.

Có một người như vậy, lúc nào cũng âm thầm dõi theo bạn trong bóng tối, ánh mắt như rắn độc nhìn mồi. Dù có phải trả giá gì, hắn cũng muốn nắm lấy bạn bằng được.

Tiêu Thu Mính trong truyện thường chiến đấu sát cánh cùng Quý Cảnh Lẫm, hai người tin tưởng giao cả sống chết, lưng tựa lưng, kiếm kề kiếm.

Nhưng lần này, trận chiến gần kết thúc rồi, vẫn không thấy bóng dáng Tiêu Thu Mính đâu cả.

"Thu Mính đâu?" Tạ Vân nhẹ giọng hỏi Tạ Vân Thư bên cạnh.

"Đi ngoài rồi, cái thằng nhóc thúi kia, sao còn chưa trở lại chứ!" Tạ Vân Thư nghiến răng, tay đã đặt chặt trên chuôi kiếm, cảm giác ngứa ngáy tay chân không thể chịu nổi.

Tạ Vân khẽ nhíu đôi mày thanh tú, nhưng cũng không hỏi tiếp nữa.

Bởi vì, người kia… đã cầm kiếm bước vào rồi.

Hắn cùng Quý Cảnh Lẫm phối hợp ăn ý, như hổ mọc thêm cánh, trong chớp mắt đã xử lý sạch đám thích khách còn sót lại.

Chỉ còn lại ba tên sống sót, lập tức bị bịt miệng, trói gô lại dẫn xuống.

Trong điện giờ phút này một mảnh hỗn loạn, các võ tướng thì còn khá, nhưng đám quan văn thì từng người một chân tay luống cuống, người thì bị dọa ngất, người thì suýt tè ra quần, thậm chí còn có vài người bị tử sĩ vung loạn kiếm mà chém chết ngay tại chỗ.

Sát khí trên mặt Quý Cảnh Lẫm còn chưa tan, ánh mắt lạnh lùng đảo qua đám quan văn bị vạ lây, mày nhíu lại, môi mím chặt, ra hiệu cho thuộc hạ: "Thu dọn cho sạch sẽ, không được để lại dấu vết."

Lúc này mới xoay đầu lại, nhìn về phía Tạ Vân, người đang được Tạ Vân Thư hộ tống tận góc điện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!