Chương 12: (Vô Đề)

Chim oanh hót líu lo, én bay lượn lờ, từng dòng nước chảy róc rách ửng sắc hồng của mùa xuân.

Tiết trời xuân rạo rực sức sống, khiến lòng người cũng phơi phới hẳn lên.

Sáng sớm, Tạ Vân đã bị Thạch Lựu kéo dậy. Nàng thay váy hoa triều phục xinh đẹp mềm mại, rồi cùng Quý Cảnh Lẫm thong thả bước lên xe ngựa có mui che, đi ra ngoài thưởng xuân.

Hoàng đế và hoàng hậu xuất cung, mười dặm quanh đường đều được binh lính canh giữ nghiêm ngặt. Nhưng bá tánh quanh đó không hề sợ hãi, ngược lại còn tụ tập rất đông. Ai cũng cầm hoa tươi trong tay, vui vẻ ném lên chiếc xe ngựa chạy sau xe chính, như để chúc phúc cho đế hậu.

Chiếc xe phía sau kia là được chuẩn bị riêng, để tránh có người vô tình hay cố ý ném hoa trúng người hoàng đế, gây ra sơ suất không đáng có. Nếu có kẻ nào đó cố ý làm loạn, hậu quả sẽ rất khó lường.

Bên trong chiếc xe mà họ đang ngồi thoạt nhìn thì có vẻ đơn giản bình thường, bề ngoài chỉ phủ màn vải mỏng, che toàn bộ tầm nhìn. Nhưng thực tế bên trong lại rất tinh xảo. Đệm mềm trải kín, hương gỗ thơm nhè nhẹ, khắp nơi đều là chi tiết được chăm chút cẩn thận.

Dù không xa hoa lộng lẫy, nhưng lại ấm áp mà kín đáo, đúng phong cách của Quý Cảnh Lẫm, tinh tế mà không khoe mẽ.

Ngày hôm nay là "Phổ Thiên Cùng Nhạc*", một lễ hội lớn mà đế hậu sẽ ngồi xe ngựa đi vòng quanh hoàng thành, sau đó xuống xe, hòa mình cùng dân chúng vui đùa ca múa.

*Phổ Thiên Cùng Nhạc () là một thành ngữ Hán cổ, nghĩa đen là "khắp thiên hạ cùng vui" hoặc "mọi người trong thiên hạ cùng chung niềm hân hoan, âm nhạc".

Dĩ nhiên, hai người sẽ tách ra để tham gia các hoạt động riêng biệt.

Quý Cảnh Lẫm cần đi gặp mặt các tân tú nam, những người dân lao động xuất sắc được tuyển chọn từ khắp nơi trong lĩnh vực nông nghiệp. Đây là phần quan trọng nhất. Kế tiếp là tuyển chọn nhân tài nổi bật trong các ngành nghề khác.

Tạ Vân cũng có trách nhiệm tương tự, nhưng bên phía nữ giới.

Hai người cùng nhau ngồi trong xe ngựa, vừa đi vừa chào hỏi dân chúng hai bên đường. Tạ Vân khẽ mỉm cười, ánh mắt đảo qua từng khuôn mặt trong đám đông, và rồi, nàng nhìn thấy Tiêu Thu Mính.

Gương mặt đó, vẫn xuất sắc như xưa.

Nếu nói Quý Cảnh Lẫm mang dáng vẻ tuấn tú pha chút chính khí rắn rỏi, thì Tiêu Thu Mính lại thuộc về một kiểu hoàn toàn khác: âm nhu, tà khí, giữa nét mày lại lộ rõ vẻ ngang ngược, bất cần.

Ánh mắt hắn luôn như cười mà không phải cười, lười biếng mà vẫn lộ rõ sự bỡn cợt đầy ngạo mạn. Chỉ cần bị hắn nhìn chằm chằm như thế, lòng người liền dâng lên một cơn lạnh buốt.

Tạ Vân khẽ rùng mình, trái tim trong lồng ngực thót lên một nhịp.

Mà đúng lúc đó, ánh mắt Tiêu Thu Mính đột ngột tối sầm lại. Hắn hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi, dứt khoát không nhìn nàng thêm lấy một cái.

Thôi được, lúc này đối phương vẫn chưa "hắc hóa", chỉ hơi mang chút ngạo kiều.

Thật sự hy vọng hắn có thể giữ được như vậy mãi.

Tạ Vân khẽ cảm thán một chút, rồi nhanh chóng thu hồi ánh nhìn. Nếu đời này nàng sống thật cẩn thận, không cho hắn bất kỳ cơ hội nào, thì có lẽ… hắn cũng sẽ không biến thành con người cực đoan như kiếp trước?

Nàng cũng không dám chắc chắn.

Mà đứng cạnh Tiêu Thu Mính chính là Tạ Vân Thư. Người này, từ góc nhìn của nàng mà nói, đúng là… khó mà nói hết bằng lời.

Nếu như nói Quý Cảnh Hành là kiểu nam phụ ôn nhu, thì Tạ Vân Thư chính là kiểu nam ba nóng nảy.

Kiểu người có thể nổi điên chỉ trong một giây rồi lao vào đánh người, thật sự khiến nàng chẳng có chút cảm giác an toàn nào.

Không bao lâu sau, đoàn xe đã đến nơi tổ chức chính, đàn tế hoa lớn được dựng tại Hoa Triều Đàn. Ở đây trăm hoa đua nở, rực rỡ muôn màu. Những luống cây nông nghiệp vừa mới nhú mầm xanh non, cả khu vực như được phủ lên một tầng sinh khí đầy sức sống, khiến người ta nhìn thôi cũng thấy vui mừng, hân hoan.

Tạ Vân khẽ nắm lấy tay Quý Cảnh Lẫm, thong thả, tao nhã bước xuống xe ngựa.

Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, Tạ Vân chợt cảm thấy… mặc kệ chuyện tình cảm sau này có thất bại thế nào, thì bản thân người này… tuyệt đối là một vị hoàng đế tốt.

Chuyện ăn mặc chưa bao giờ cầu kỳ, nhưng với nông tang (việc đồng áng, mùa vụ) thì lại vô cùng coi trọng. Mỗi độ xuân gieo thu gặt, hắn luôn tự mình chuyển trọng tâm sang nông sự, không bao giờ sơ sót.

Những nghi lễ rườm rà kết thúc, tiếp theo chính là yến hội được tổ chức phía sau Hoa Triều Đàn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!