Chương 9: (Vô Đề)

Để báo đáp lòng tốt của Úc Bách đã hỗ trợ làm tài xế, Trà Lê đồng ý yêu cầu uống một tách trà mời hắn vào nhà mình.

Sau khi đi qua khu vườn nhỏ, cả hai bước vào ngôi nhà hai tầng này với giá thuê hàng tháng là 500 nhân dân tệ.

Hiển nhiên là Trà Lê rất ít khi tiếp đãi khách ở trong nhà, sau khi mang Úc Bách vào nhà thì anh lộ ra vẻ bối rối và không biết phải làm gì.

Úc Bách lại rất tự nhiên đi thẳng ra giữa phòng khách tầng một quan sát nhà của Trà Lê. Căn nhà này chỉ có đồ dùng và nội thất rất cơ bản, trang trí không sang trọng, nhưng mọi thứ từ sân vườn đến nội thất đều rất ngăn nắp, rèm cửa, các loại vải khác và đồ trang trí đơn giản đều tươi sáng và tươi mới.

Trà Lê suy nghĩ một lúc rồi đi vào bếp, lục lọi hộp và tủ, rất nhanh ra ngoài với tay không, tiếc nuối nói:

– Nhà tôi không có trà, chỉ đành mời anh uống nước lọc vậy.

Úc Bách giật mình không tin nổi:

– Sao lại vậy được? Trong nhà cảnh sát Trà không có trà cơ á?

Vẻ mặt Trà Lê không biểu cảm, nói:

– Không có gì buồn cười, nước lọc cũng không có.

Một lát sau, anh đặt cốc nước còn một nửa lên bàn trước ghế sofa.

Úc Bách rất tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn gần đó, uống một ngụm nước trong cốc rồi nói:

– Anh cảnh sát, người nhà anh đâu? Họ không sống cùng với anh à?

– Tôi không sống cùng người nhà, tôi sống một mình. – Trà Lê bình thản trả lời Úc Bách, cúi đầu xem tin nhắn vừa nhận được trên điện thoại di động, là của con trai của cộng sự gửi cho anh.

Cậu học sinh cấp 3 cũng phát hiện bố mất liên lạc, vừa tắt đèn là hỏi tình hình với Trà Lê.

Trà Lê đã bịa ra việc cộng sự đang thực hiện một nhiệm vụ để tạm thời đánh lừa cậu bé.

Cậu học sinh trung học lại hỏi: Bố có mua cho em một chiếc máy tính bảng không? Tại sao trước khi ra ngoài bố không đưa cho em? Bố em đúng là chẳng đáng tin gì cả, hại em hai ngày nay làm bài tập về nhà rất bất tiện.

Trà Lê không giỏi đối phó với trẻ con, hơn nữa trong lòng cũng đang thấy phiền, nghe nói cộng sự có nhiệm vụ, cậu nhóc cũng không hỏi nhiệm vụ có nguy hiểm hay không, khi nào trở về, mà chỉ quan tâm đ ến máy tính bảng mới thôi.

Anh cứng ngắc trả lời cậu nhóc:

Anh cũng rất bận, tạm thời thế nhé.

Gửi tin nhắn xong, anh ngẩng đầu liền thấy Úc Bách đang nhìn mình với vẻ mặt phức tạp.

–? – Trà Lê nói, – Nước cũng uống rồi, anh còn chưa về nhà hả?

Úc Bách thở dài:

– Ở nơi này tôi nào có nhà của mình đâu?

Trà Lê nói:

– Anh đừng có giả vờ đáng thương. Anh bắt đầu nhớ căn phòng nhìn ra hồ của mình rồi à?

Úc Bách không trả lời mà hỏi:

– Không thể sống cùng người nhà, tức là sao?

Trà Lê nói:

– Ý trên mặt chữ, bố mẹ tôi ly hôn, mỗi người đều có gia đình mới của mình, cho nên chỉ còn lại một mình tôi sống một mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!