Bữa tối bất giác trôi đi rất nhanh và kết thúc, hai người đi ra khỏi nhà hàng, làn gió nhẹ thổi vào mặt, không khí rất trong lành, đom đóm bay giữa những bụi cây tươi tốt cách đó không xa, bầu trời đêm thấp bé như thể chỉ cần với tay thôi là ó thể chạm tới những ngôi sao lấp lánh chỉ bằng một tay.
Úc Bách khen:
– Nơi này thật đẹp, còn có đom đóm nữa.
Trà Lê thì cho rằng đây chỉ là một cảnh đêm rất bình thường, nói:
– Chỗ các anh đom đóm là động vật có nguy cơ tuyệt chủng à?
– Không phải, chỉ là ở trong thành thị rất ít khi nhìn thấy, và cũng rất ít khi nhìn thấy ngôi sao. – Úc Bách nói, – Đâu đâu cũng đều là người và người, đâu đâu cũng toàn xe với xe, có rất ít nơi yên tĩnh….. Tiếp theo anh định đi đâu?
Trà Lê nói:
– Anh rất biết nói sang chuyện khác đấy.
Úc Bách lịch sự đáp lại:
– Là do tư duy của tôi nhảy quá nhanh thôi.
Trà Lê nói:
– Thế anh cứ ở đây nhảy đi, tôi muốn đi làm việc chính sự.
Mượn quan hệ của Úc Tùng để điều tra thêm nhiều tư liệu, anh với Úc Bách đã thảo luận thỏa đáng ở trong bữa cơm rồi, chờ anh nghĩ xong và có kế hoạch rồi thì có thể liên hệ với Úc Bách bất cứ lúc nào.
Đổi lại, anh cũng sẽ làm điều gì đó cho Úc Bách khi Úc Bách yêu cầu.
Chuyện cũng đã nói xong rồi, cơm hẹn hò cũng đã ăn xong rồi, bây giờ anh muốn tiếp tục đi giải quyết công việc của cộng sự.
– Từ lúc tôi đi vào nơi này còn chưa được làm chính sự lần nào cả. – Úc Bách nói, – Anh cảnh sát có thể cho tôi đi cùng không? Để tôi có thêm kiến thức một chút.
Trà Lê vốn định cự tuyệt, đầu óc xoay chuyển nói:
– Cái này có được coi là thù lao tôi trả anh không?
Nói thì nói như thế nhưng trong lòng anh cũng không ôm hy vọng gì lớn, cho rằng Úc Bách vẫn sẽ dùng cái này làm nhược điểm để sau này có thể đổi lấy một phần thưởng có giá trị hơn, dù sao thì kẻ xuyên truyện tranh này rất gian xảo.
– Có thể, tôi đồng ý. – Úc Bách nói.
– … – Trà Lê không tin nhìn hắn, nói, – Anh muốn đi theo tôi, anh có âm mưu gì?
Tính đến trước mắt, dòng *thời gian thực trong giao diện thông tin cá nhân của Úc Bách vẫn ở trạng thái lỗi là
"được thay thế bởi những người du hành thời gian".
Mà sau khi biết được rằng hệ điều hành có thể được kiểm soát, đã có rất ít hoạt động tinh thần nào có thể đọc được nữa từ chỗ hắn, chỉ thỉnh thoảng nhảy ra những biểu tượng tâm trạng rất ngắn gọn.
Cho nên Trà Lê ngoại trừ phán đoán tâm tình hắn rất tốt ra, hắn đang nghĩ cái gì, muốn là gì, cùng với mục đích gì, thì tất cả đều không đoán ra được.
Người không bị quy tắc nghiêm ngặt của thế giới truyện tranh trói buộc, thật sự là khắc tinh của Trà lê, siêu năng lực của anh ở chỗ Úc Bạch gần như sắp mất đi nơi dụng võ đến nơi rồi.
Úc Bách lại chớp đôi mắt to vô tội kia, nói:
– Sao có thể, tôi có âm mưu gì được đây?
Trà Lê nhắc nhở:
– Anh với tôi đều là người trưởng thành 25 tuổi. Anh không cần dùng cái mặt 20 tuổi để bán manh với tôi, không có tác dụng gì đâu, đừng để bản thân bị đẩy đi vòng vòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!