Đèn rực rỡ mới lên.
Trà Lê và Úc Bách ngồi đối diện nhau tại bàn ăn trong nhà hàng, mỗi người cầm thực đơn lật xem qua các món ăn.
Bây giờ tình thế có chút đảo ngược, lại trở thành Trà Lê có việc cần nhờ vả Úc Bách, khi Úc Bạch lại mời anh cùng ăn cơm chiều, anh cũng không từ chối nữa, huống chi con người thì vẫn phải ăn cơm.
Đã biết cộng sự không rơi vào tay tội phạm mà bị chính người của mình bắt giữ, cái may mắn là trong thời gian ngắn an toàn cá nhân của anh ta được đảm bảo, việc giải cứu anh ta không phải là việc gấp, còn cần từ từ tính toán kỹ lưỡng.
Bó hoa hồng đỏ được Úc Bách lấy ra khỏi xe, hôm nay hắn mặc một chiếc áo sơ mi nhung không cổ màu xanh hồ, vạt áo tùy ý nhét vào trong quần, một bên tai đeo một chiếc khuyên tai bằng đá quý cùng màu với áo sơ mi, cảm giác rất thời thượng phù hợp ở mọi nơi – chắc hẳn là trước khi ra ngoài hắn được nhóm chấp sự nam chuẩn bị quần áo theo phong cách thường ngày của người tiền nhiệm Úc Bách.
Úc Bách mới này cho thấy hắn không quen với phong cách lòe loẹt của người tiền nhiệm, trên đường lái xe tới đây thỉnh thoảng hắn sẽ chạm vào d ái tai của mình một cách mất tự nhiên hoặc hơi đẩy đường viền cổ chữ V nếu không cẩn thận sẽ lộ cơ ngực lên.
Nhưng khuôn mặt tuấn tú này, kết hợp với cách ăn mặc như vậy, sau khi xuống xe ôm bó hoa hồng đỏ rực rỡ trên tay trông vẫn khá vừa mắt.
Trà Lê bị quần chúng cùng cấp trên chỉ trích là sắc lệnh trí hôn hơn một tuần, vẫn luôn tức giận bất bình, cảm giác hình thức của Úc Bách cũng chỉ vậy mà thôi, thực ra buổi tối hôm đó trong lòng anh chỉ mải nghĩ đến người cung cấp thông tin, hơn nữa hành vi cử chỉ xấu xa của Úc Bách 1.0 càng làm cho con người lẫn hình thức trở nên xấu xí đáng ghê tởm, Trà Lê cũng chưa nhìn kỹ xem trông hắn như thế nào, hiện tại nhìn hắn, đúng là hình thức rất đẹp.
Úc Bách ôm bó hoa hồng đi vào nhà hàng, nhẹ nhàng đặt bó hoa ở bên cạnh bàn ăn.
Trà Lê vừa lật xem thực đơn vừa không nhịn được liếc nhìn bó hoa kia mấy lần, cứ luôn cảm thấy đặt thứ này ở đây rất không phù hợp.
– Chúng ta chỉ ăn bữa cơm bình thường thôi. – Trà Lê nói, – Có cần thiết phải trưng một bó hoa hồng lớn như vậy không?
Úc Bách lại có lý do rất đầy đủ:
– Lát nữa tôi còn phải repo ảnh hoàn thành nhiệm vụ cho Úc Tùng xem. Anh có cần tôi bật chế độ filter không? Mài da mặt gầy mắt to gì đó chẳng hạn.
Trà Lê lập tức quên luôn chuyện bó hoa:
– Tôi nghiêm túc cảnh cáo anh, không được chụp tôi.
Khi các món ăn được đưa lên, Úc Bách chỉ chụp chúng cùng với bó hoa, còn đưa cho Trà Lê kiểm tra trước.
Trà lê thúc giục:
– Nhân tiện anh nói xấu vài câu về tôi với tổng thư ký đi.
Muốn kiên quyết ngăn cản tổng thư ký chọn anh làm em rể.
Úc Bách gật đầu, cười đánh mấy chữ gửi cho Úc Tùng.
Trà Lê không yên tâm nói:
– Cho tôi xem. Anh sẽ không chửi bới năng lực làm việc của tôi với tổng thư ký đấy chứ?
– Đương nhiên không rồi. Tôi không phải là người không phân biệt công với tư. – Úc Bách quay điện thoại cho anh xem.
Dưới bức ảnh đồ ăn ngon và hoa hồng, Úc Bách gửi lời nói không hay tới Úc Tùng: Vị cảnh sát Trà Lê này vừa tốt vừa xấu.
– … – Cảnh sát Trà Lê phun máu tại chỗ, sắp nổi cơn thịnh nộ lên rồi.
Anh còn chưa kịp mắng Úc Bách, bên kia Úc Tùng đã rep lại em trai, Úc Bách lại tập trung nói chuyện với anh trai vài câu.
Trà Lê đè nén sự bất mãn, trong lòng có chút tò mò, phó lãnh đạo toà thị chính lúc riêng tư sẽ có phương thức trò chuyện với đứa em trai mình yêu chiều như thế nào.
Úc Bách rất hào phóng, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Trà Lê thuật lại tin nhắn của Úc Tùng cho anh nghe:
– Úc Tùng rất hâm mộ việc chúng ta ăn bữa cơm này với nhau. Anh ấy nói rằng mình đang chuẩn bị gặp một người của bộ phận nào đó, mọi người cùng nhau ăn cơm hộp đùi gà.
Cuối cùng anh ấy nói tôi cố lên, mau chóng bắt được anh…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!