Chương 3: (Vô Đề)

Buổi sáng ngày hôm sau.

Tuần tra suốt đêm, Trà Lê và cộng sự vừa mới giao ban xong cùng nhau đi ăn sáng.

Cộng sự uống một ly sữa đậu nành đá, thích thú tiếp tục truy hỏi:

– Về sau thế nào? Em giải cứu Úc Bách ra khỏi sức ép của túi khí xong thì sau đó xảy ra chuyện gì tiếp?

Trà Lê uể oải ỉu xìu đáp:

– Về sau có người nhà anh ta đến đón anh ta rồi. Khi nhân viên điều hành kiểm tra biển số xe thì đã báo lại cho gia đình anh ta, anh ta được đưa đi cấp cứu tại bệnh viện, vẫn phải nhập viện để theo dõi.

Khi đó, ngay khi Trà Lê chắc chắn rằng Úc Bách trước mặt thực sự là một người du hành thời gian thì đoàn đội cứu hộ do nhà họ Úc cử đến.

Úc Bách bị bất ngờ, vô cùng hoảng sợ bị nhóm người áo đen ấn lên trên cáng, lại bị buộc phải đeo mặt nạ dưỡng khí, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Trà Lê.

Mà vào lúc đó, cảnh sát Trà Lê cũng rất thương mà không thể giúp gì được chỉ đành phải trơ mắt nhìn nhóm người áo đen được huấn luyện chuyên nghiệp đến và đi như gió trong chớp mắt đã mang Úc Bách đi mất.

Người cuối cùng rời đi là một người đàn ông trẻ tuổi nho nhã, rất lịch sự đưa danh thiếp cho Trà Lê, cũng thông báo với anh: Có việc gì xin cứ gọi số điện thoại ở trên danh thiếp này.

Cộng sự tò mò hỏi:

– Danh thiếp là luật sư nhà họ à?

Trà Lê cầm dùng thìa ăn ăn sữa bột yến mạch, dùng tay còn lại từ trong túi lấy ra tấm danh thiếp đưa cho cộng sự xem.

Trên danh thiếp chỉ có tên Úc Tùng và thông tin liên hệ, không có bất kỳ chức danh nào.

Nhưng mà cái tên Úc Tùng này phải nói là như sấm bên tai, ủy viên thường vụ trẻ tuổi nhất của tòa thị chính, không lâu trước đó đã được bầu cử thành công làm Tổng thư ký ủy bản trong nhiệm kỳ mới.

Cộng sự chậc lưỡi:

– Nghe nói tổng thư ký Úc Tùng này rất yêu quý cậu em trai ngốc nghếch của mình, xem ra là thật rồi. Ngay cả sếp của chúng ta cũng không có số điện thoại cá nhân của anh ta, thế mà lại đưa cho hạng cấp dưới em nhỉ?

Trà Lê tỏ ra rất thờ ơ với điều này, hơn phân nửa tâm tư vẫn còn đặt ở chỗ kẻ xuyên thời gian Úc Bách: Một kẻ du hành thời gian từ bên ngoài tiến vào truyện tranh, không hề nghi ngờ nhất định biết rất nhiều điều mà anh là dân bản xứ trong truyện tranh không biết.

Tuy nhiên, ngoài vụ tai tiếng kia thì giữa anh và Úc Bách thật sự chưa từng có giao thoa gì, chưa nói tới thân hay không mà là căn bản không hề quen biết nhau. Vậy thì lý do gì có thể để anh có thể tiếp xúc với Úc Bách một cách danh chính ngôn thuận đây?

Cộng sự nghĩ tới gì đó trêu chọc:

– Úc Tùng cho em danh thiếp, ngoài ý tứ giúp Úc Bách điều hòa sự việc, liệu có phải anh ta đã nhìn thấy bản cut phát sóng trực tiếp em và Úc Bách hẹn hò không? Tổng thư ký cũng muốn nhân cơ hội khảo sát em rể tương lai là người như thế nào?

Trên trán Trà Lê rũ xuống ba đường kẻ đen.

Cộng sự nói:

– Tuổi của em cũng không còn nhỏ nữa, khi anh bằng tuổi em thì con trai anh đã tốt nghiệp mẫu giáo rồi, thế mà em vẫn còn chưa yêu đương gì. Hỏi em thích nam hay là nữ, em chưa từng nói…Có phải em có bệnh kín gì không?

Anh ta thật sự quan tâm tới cộng sự trẻ tuổi của mình, cũng thật sự không hiểu nổi Trà Lê năm nay vừa mới 25, đang độ tuổi sung mãn, thế mà không lộ chút hứng thú gì với người khác giới hoặc cùng giới gì cả, những người anh tiếp xúc đều là những người liên quan đến công việc.

Anh giống như một vật cách điện với tình yêu, nhiều năm rồi cũng chỉ xảy ra tai tiếng mới nhất với Úc Bách, còn là sự việc nhầm lẫn nữa.

Trà Lê FA lại cho rằng, trời cao ban cho anh siêu năng lực chính là để anh phải gánh vác trách nhiệm gấp đôi, bao nhiêu năm qua anh đã lo lắng trừng phạt cái ác tuyên dương cái thiện vì dân chúng thành phố Noah, hiện tại ý thức nhân vật truyện tranh đã thức tỉnh, anh lại bắt đầu lo lắng về sự ổn định khó lường của thế giới.

Anh và cộng sự phối hợp ăn ý với nhau trong công việc và là bạn tốt trong cuộc sống, thế nên anh cũng chân thành đáp lại sự quan tâm của cộng sự:

– Em không có tâm trạng đi yêu đương, tâm nguyện duy nhất của em là người dân của thành phố Noah có thể sống trong hòa bình lâu dài.

– Ồ…Anh cũng hy vọng thế giới hòa bình. – Cộng sự đành phải hùa theo. Anh ta vẫn không hiểu tại sao cảm giác nguy cơ của Trà Lê lại mạnh mẽ đến thế, nhưng anh ta vẫn vỗ vai Trà Lê, an ủi: – Đừng tạo áp lực quá lớn cho mình, rảnh rỗi anh đưa em đi khám sức khỏe…Không phải khám cái kia, chỉ khám sức khỏe bình thường thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!