Đôi tai chó chăn cừu Đức của Úc Bách chỉ tồn tại được một thời gian ngắn rồi biến mất, hai người trong xe đều nhìn thấy, hơn nữa đều biết đối phương cũng nhìn thấy. Thế nhưng xuất phát từ tâm lý kỳ diệu nào đó mà cả hai đều không chủ động nhắc tới.
Một lát sau Úc Bách mới lên tiếng:
– Vừa rồi là Úc Tùng gọi điện, anh ấy nói đã biết tôi và anh đang ở cùng nhau, hỏi hôm nay hai chúng ta làm gì. Tôi nói anh đi tra án, tôi lái xe cho anh, không nhắc tới là tra vụ án gì. Sự việc của cộng sự anh, anh có muốn nói với anh ấy không?
Trà Lê vẫn còn do dự về vấn đề này, anh vẫn chưa xác định được có liên quan đến bộ phận nào cũng như Úc Tùng có ích lợi tương quan đến hay không.
– Tạm thời không nói vội. – Trà Lê nói, – Anh cũng không cần phải tiết lộ việc chúng ta làm cho những người khác trong nhà biết.
Úc Bách đáp ứng, lại nói:
– Người trong nhà này rất nhiệt tình, có lẽ sẽ giữ anh lại ăn cơm. Anh có muốn ở lại ăn cơm không? Tôi kiến nghị anh thử xem, đầu bếp trong nhà nấu nướng giỏi lắm…Bánh điểm tâm ngọt ngon tuyệt cú mèo luôn.
Cảnh sát Trà Lê là một người đam mê đồ ngọt, tâm tình dao động, nói:
– Thật không?
Rồi lại cảm thấy không ổn:
– Nhưng mà tôi qua đó chủ yếu là đưa anh về nhà, còn phải giải thích cho họ biết giữa hai chúng ta là quan hệ trong sáng. Tôi vừa giải thích chuyện này lại vừa muốn cọ cơm nhà anh, có phải không tốt lắm không? Thế thì liệu hai chúng ta có trong sáng không?
Tôi thấy làm thế dễ tạo hiểu lầm lắm.
– Không có gì là không tốt cả. Cũng không có hiểu lầm gì đâu. –Úc Bách nói, – Chỉ là thêm đôi đũa mà thôi.
Trà Lê liếc xéo hắn, nói:
– Ồ, anh thích ứng với thân phận mình là Úc Bách mới này nhanh thật, thậm chí cũng hòa nhập vào gia đình mới cũng rất nhanh nữa.
Úc Bách nhấn mạnh:
– Tôi vốn dĩ chính là Úc Bách, Úc Bách của thế giới này hiện tại cũng là tôi, về sau đừng gọi tôi là 2.0 nữa.
– Được, 2.0. – Trà Lê nói, – Thế tôi có được gọi món ở nhà anh không? Mọi thứ khác đều miễn phí. Tôi muốn một miếng Napoleon để tráng miệng…
Di động của anh vang lên, anh đành phải nghe điện thoại trước.
……
Vì thế cuộc gặp gỡ với Napoleon đã bị phá hủy.
– Được rồi, em chờ ở cửa đi, anh qua đó ngay. Em đừng có chạy lung tung đấy. – Trà Lê nhíu mày nghe bên kia nói xong, đáp lại như vậy rồi cúp điện thoại.
Úc Bách thông qua đối thoại của anh cũng nghe ra manh mối, hỏi:
– Ai tìm vậy? Sao nghe giọng giống trẻ con thế?
– Là cậu nhóc mười lăm tuổi nữa. – Trà Lê nói, – Con trai cộng sự của tôi, thằng nhóc này phiền lắm.
Trường trung học nội trú không thể về nhà cho đến cuối tuần, nhưng không hiểu sao hôm nay con trai của cộng sự lại xin giáo viên nghỉ, vừa tan học là chạy về nhà.
Hiện tại cậu đang ở bên ngoài cửa nhưng không mở được cửa nhà, ở trong điện thoại nói với Trà Lê mật mã khóa đã bị hỏng, gọi điện thoại cho bố thì không gọi được, thế là quay sang tìm Trà Lê.
Trà Lê trước đây rất ít tiếp xúc với cậu nhóc này, số di động cũng là cậu chủ động hỏi xin Trà Lê, thỉnh thoảng sẽ gọi điện hoặc nhắn tin cho Trà Lê. Trà Lê bình thường chỉ có thái độ chiếu lệ hoặc đơn giản là từ chối trả lời cuộc gọi chứ đừng nói là đơn độc gặp mặt cậu.
Lần này cộng sự mất tích liên tiếp mấy ngày, tiếp xúc của Trà Lê với cậu nhóc này có thể nói là thường xuyên hơn trước nay cộng lại.
Úc Bách càng không hài lòng hơn so với Trà Lê, nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!