Người mẹ kia thoát khỏi trạng thái mang trái tim thiếu nữ khôi phục lại bình thường quay sang nói chuyện chính:
– Con trai tôi ngày hôm đó thật sự làm tôi tức chết, suýt nữa bùng nổ ở ngay trước mặt cảnh sát. May mà anh cảnh sát kia quá là đẹp trai…Còn may anh cảnh sát kia ôn hoà khuyên bảo, cuối cùng tôi mới bình tĩnh lại được.
Trà Lê nói:
– Cảnh sát đi rồi, nhà chị có xảy ra chuyện gì nữa không?
– Không. Con trai tôi nhận lỗi, cũng xin lỗi tôi. Hai ngày qua biểu hiện của nó rất ngoan. Tôi là mẹ lẽ nào còn tính toán với nó? Thế là liền bỏ qua mọi chuyện.
Người mẹ nói thì nói vậy, nhưng rõ ràng vẫn canh cánh trong lòng chuyện đêm đó, sắc mặt hơi ảm đạm, nói:
– Tôi sống ở thành phố Noah từ nhỏ, từ trước đến nay chưa từng trải qua sự kiện bạo lực gì, sắp bốn mươi tuổi rồi, lần đầu tiên bị người ta tát vào mặt, người đánh tôi lại là con trai tôi yêu nhất. Trái tim tôi như tan nát.
Trà Lê không có người thân, không có gia đình, thực ra rất khuyết thiếu tình cảm trực tiếp với người thân gia đình, nhưng vẫn an ủi:
– Con chị mới mười lăm tuổi, trẻ vị thành niên tính cách không ổn định, dễ mắc sai lầm bốc đồng…Tôi nghĩ con chị chắc không có ý đó…Trẻ con đánh nhau sẽ không bao giờ đánh mặt đâu.
Người mẹ kia: – …
Trà Lê cũng nhận ra an ủi không phải là an ủi như vậy, nhưng cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn, trên trán lấm tấm mồ hôi lớn, nhìn Úc Bách cầu cứu.
Úc Bách đang lặng lẽ nghe hai người nói chuyện, lúc này sắc mặt thay đổi rõ ràng, việc đứa trẻ này thực sự tấn công mẹ mình trong một cuộc tranh chấp gia đình dường như khiến hắn bị sốc, thậm chí hắn còn không chú ý đến yêu cầu giúp đỡ của Trà Lê.
Đúng lúc này, một bóng đèn chợt lóe lên trên đầu người mẹ, chị ta như nghĩ tới gì đó, bắt đầu ra sức khen cộng sự:
– Nhưng anh cảnh sát kia đúng là người tốt, rất có năng lực, còn rất có trách nhiệm. Cũng may có anh cảnh sát đó chứ không thì tôi không biết sự việc sẽ đi đến đâu.
Tâm lý trẻ vị thành niên đúng là khó nắm bắt, vợ chồng tôi cũng không biết phải làm thế nào, thế mà anh cảnh sát siêu lợi hại, chắc là ở nhà rất hòa thuận với con trai, chỉ nói mấy câu thôi mà con trai tôi đã tin tưởng anh ta rồi, nhận thức được mình không nên đối xử với bố mẹ như vậy.
Người nhà với nhau thì nên giao tiếp nhiều với nhau, cũng để bậc làm cha làm mẹ chúng ta hiểu nên tôn trọng sự riêng tư của con trẻ. Cuối cùng sự việc đã được giải quyết thoả đáng.
Cuối cùng nói:
– Sở cảnh sát của các anh thăm đáp lễ là muốn được chấm điểm phải không? Tôi sẽ cho anh cảnh sát này toàn điểm năm sao.
Người phụ nữ này làm nhân viên dịch vụ khách hàng trực tuyến đã nhầm tưởng hai người Trà Lê là nhân viên của sở cảnh sát cử tới thăm đáp lễ.
Mấy phút sau, Trà Lê bước ra khỏi chung cư, thở phào nhẹ nhõm, chuyến đi này tựa hồ đã vô ích rồi…
Theo mô tả của phụ huynh, tối hôm đó cộng sự đã giải quyết một tranh chấp bình thường, không có gì đặc biệt.
Úc Bách chậm lại một chút cũng đi ra, trong tay lại cầm một quả quýt.
Vị phụ huynh kia ban nãy có mua một túi hoa quả đã đặc biệt chọn quả to và ngon nhất cho hắn.
– Sao anh có thể nhận đồ của người dân được? – Trà Lê trách, – Mau trả lại cho người ta đi.
Úc Bách không để tâm, nói:
– Tôi có thể nhận, bởi vì tôi không phải cảnh sát.
Trà Lê đành phải mặc kệ hắn.
– Anh cảnh sát, anh muốn ăn không? – Úc Bách hỏi.
– Cảnh sát đương nhiên không ăn. – Trà Lê xụ mặt cự tuyệt.
Úc Bách bóc vỏ quả quýt, mùi thơm chua ngọt của quả quýt tụ lại thành hình khói, bồng bềnh trước mặt Trà Lê… Hình như là một quả quýt rất ngon.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!