Úc Bách dùng mười mấy giây mới chỉnh đốn lại được tâm trạng, hít sâu một hơi xuống xe xem xem Trà Lê phớt lờ mình để chạy đi đâu, đi làm cái gì.
Nhưng mà bên trong sân vắng tanh, ánh mặt trời rực rỡ phủ kín, đang là thời gian nghỉ trưa nên đồn cảnh sát phân khu vô cùng yên ắng, chỉ có lá cây rung động xào xạc.
Úc Bách: –?
Ánh mắt của hắn đảo mấy vòng, đường chéo phía sau nơi hắn đỗ xe là một dãy bãi đậu xe công cộng, có hơn chục xe tuần tra của cảnh sát đậu ở đó, trong khoảng trống giữa các xe cảnh sát, Úc Bách cuối cùng cũng nhìn thấy được…chỏm tóc ngốc nghếch dựng lên của Trà Lê.
Chỏm tóc ngốc kia của Trà Lê thoáng động đậy.
Bản thân anh đang quỳ gối bên cạnh một chiếc xe tuần tra, trên tay cầm thứ gì đó, ánh mắt không ngừng đảo quanh, động tác rất thần bí.
– Anh đang làm gì đấy? – Đột nhiên, một giọng nói rất khẽ vang lên bên tai anh.
–? – Trà Lê quay phắt lại, gương mặt của Úc Bách gần ngay sát, làm cho cảnh sát Trà Lê giật nảy mình suýt chút nữa thì kêu lên.
Không biết Úc Bách đã đến gần anh từ lúc nào rồi, cũng ngồi xổm ở bên cạnh anh, ngờ vực nhìn nhìn chiếc kẹp giấy được chọc vào khóa xe ô tô trên tay Trà Lê.
– Một cảnh sát tính đi ăn trộm một chiếc xe cảnh sát. – Úc Bách nghi ngờ hỏi, – Đây là thao tác gì vậy?
Trà Lê có tỏ ra bình tĩnh nói:
– Trộm trộm cái gì?
Cảnh sát làm việc, sao lại gọi là ăn trộm?
Úc Bách buồn cười nói:
– Vậy đồng chí cảnh sát Trà Lê, phiền anh giải thích cho tôi biết vì sao anh lại đi cạy khoá xe cảnh sát?
Trà Lê ba hoa khoác lác:
– Đây là xe tuần tra của tôi, tôi quên mang chìa khoá xe nên vận dụng chút thủ thuật sinh hoạt để mở cửa được không?
Úc Bách vạch trần anh:
– Anh có mấy chiếc xe tuần tra? Chiếc giao cho anh kia vừa được tôi lái về, đang đậu ở kia kìa.
– Cảnh sát làm việc anh đừng có xen vào. – Trà Lê bày ra vẻ hung ác, nói, – Đưa xe đến rồi thì đi về đi, đừng có cản trở tôi…
Anh còn chưa nói xong thì ở gần đó có hai viên cảnh sát vừa nói chuyện vừa sắp đi ngang qua chỗ họ.
Trà Lê mới bày ra được một nửa hung ác đã phải dừng lại, cũng cúi đầu rụt vai lại, hy vọng không bị người ta phát hiện ra. Thế nhưng anh với Úc Bách ngồi xổm đối diện với nhau, anh vừa co đầu rụt vai một cái giống như sắp chui đầu vào trong lòng Úc Bách rồi.
Úc Bách không nhúc nhích, hạ ánh mắt xuống, dưới mắt hiện lên hai đường cong ngắn, biểu thị mức độ có một chút xấu hổ.
Trà Lê vào lúc này nào còn tâm trạng đâu mà quan sát những cái này, chỉ mải hạ thấp sự tồn tại của mình, đừng để đồng nghiệp phát hiện mình đang chuẩn bị ăn trộm…
Cảnh sát Trà Lê nhận được huy chương bạc tiếng tăm lừng lẫy ấy thế mà dưới ban ngày ban mặt ngay trong sân của sở cảnh sát phân khu đã có hành động trái pháp luật và táo bạo muốn cạy xe cảnh sát, hơn nữa nghiệp vụ còn không tinh thông tay chân lóng ngóng bị đồng nghiệp bắt ngay tại trận, trong phút chốc, khung cảnh đã biến mất, anh mặc đồng phục tù nhân, đứng trước bức tường nền sọc ngang đen trắng… lưu lại bức ảnh nhà tù thuần khiết của một người đàn ông cao 1,8 mét.
Trà Lê bị chính ảo tưởng của mình làm cho càng căng thẳng và hồi hộp
Anh không hề biết rằng hình ảnh tưởng tượng của anh đang trôi nổi trên đầu mình dưới hình dạng khung bong bóng và đã bị Úc Bách nhìn không sót một chút gì.
Hai viên cảnh sát càng lúc càng đến gần hơn.
Hai vị đồng nghiệp này có thị lực rất tốt, không chỉ nhìn thấy hai người ở khoảng cách giữa xe cảnh sát mà còn tinh mắt đến mức nhận ra hai người đó là ai.
Một cảnh sát hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!