Chương 87: (Vô Đề)

Hạ Châu không nhìn thấy gì cả, hắn thậm chí không có cách nào xác định được có phải mình đang nằm trên mặt đất hay không nhưng vẫn có thể cảm nhận được những hạt mưa rơi trên mặt mình.

Không biết trước mắt là xám hay đen mà chỉ là một vùng mênh mông.

Khâu Ngôn Chí…

Hạ Châu mở miệng nhưng không thể phát ra âm thanh nào.

"Lộp bộp"

Lại một hạt mưa khác rơi trên mặt Hạ Châu.

Khâu Ngôn Chí…

Hạ Châu liên tục gọi tên người yêu của mình.

Những hạt mưa dường như rơi mạnh hơn một chút, trộn với một số chất lỏng ấm áp không rõ nguồn gốc.

Lông mi Hạ Châu run rẩy, cuối cùng mở mắt ra.

Những mảng màu đen xám giống như đám mây đen kia từ từ mờ đi, trước mắt hắn dường như ánh lên một tia đỏ mờ ảo.

Ngay sau đó, một đôi tay xuất hiện trước mặt hắn.

Là bàn tay của một cậu bé.

Các mạch máu xanh lam mỏng manh, nhợt nhạt nổi rõ, dường như có một giọt máu rơi trên tay cậu bé, nhưng nhanh chóng bị nước mưa hòa tan, rồi từng đợt từng đợt nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Hạ Châu ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy một khuôn mặt non nớt.

Đó là một cậu bé chừng mười ba mười bốn tuổi, sắc mặt tái nhợt, thân hình gầy gò, khiến cho quần áo trên người cậu trông có vẻ rộng thùng thình, tóc mái của cậu hơi dài, giờ phút này đã bị nước mưa làm ướt bị chủ nhân không kiên nhẫn vén sang hai bên, để lộ cái trán nhẵn nhụi sạch sẽ và đôi mắt trong veo, làn môi nhợt nhạt.

Đó là người mà Hạ Châu từng nhìn thấy trong cuốn album của Tần Hạ… Khâu Ngôn Chí mười bốn tuổi.

Khâu Ngôn Chí kéo chặt cánh tay hắn, hạt mưa rơi trên sống mũi, chảy xuống chóp mũi cậu, cậu nhíu mày, có chút khó khăn nói: "Tần Hạ, cậu cử động một chút đi!"

Dường như ở chân trời lại xuất hiện một tia sấm sét.

Cả thế giới của hắn lại biến thành một vùng trắng xóa.

Vô số hình ảnh đập vào tâm trí hắn theo tiếng vang lên của sấm sét.

Ngoài cửa sổ, mây đen dày đặc, tia chớp lóe lên trong màn đêm sáng như ban ngày, tiếng gầm rú vang dội khiến hắn rùng mình. Một đứa trẻ đánh rơi Lego trên tay, cả người run rẩy, cuối cùng sợ hãi khóc thét lên, ngồi bệt dưới đất gọi bố mẹ nhưng không có ai trả lời.

Trời đang mưa lại chuyển thành trời nắng.

Một đứa bé đang bò trên mặt đất học cách chơi đùa một mình. Cậu lớn đã hơn một chút, có thể đi, có thể chạy, có thể nhảy, không cần bố mẹ phải dắt tay hay bế bồng nữa.

Vào một ngày nắng đẹp, khi cả nhà cùng nhau đi dã ngoại, người mẹ nở một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, cậu bé vui vẻ và cũng cười theo.

Người mẹ mặc một chiếc váy rất đẹp, người bố tươi cười chụp ảnh, còn cậu thì ngồi xổm sang một bên và nhổ mấy ngọn cỏ một mình.

Sau đó hình ảnh chuyển sang trường học, một cậu bé đột nhiên ném cặp sách vào chỗ ngồi bên cạnh cậu: "Không có ai ngồi đây phải không?"

Cậu lắc đầu, cậu bé kia lập tức ngồi vào bên cạnh cậu, rồi ghé người lên bàn bắt đầu ngủ. Không biết đã qua bao lâu, cậu bé kia cuối cùng cũng tỉnh dậy sau giấc ngủ say.

Cậu bé kia phát hiện dường như cậu đang nhìn mình, cậu bé nhướng mi, trông như một con mèo lạnh lùng và kiêu ngạo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!