Hạ Châu bị gãy một chân, không tiện đi lại. Khâu Ngôn Chí sợ hắn ở phòng bệnh mãi sẽ buồn bực, nên muốn lấy một chiếc xe lăn đẩy hắn ra ngoài đi dạo mấy vòng.
Bệnh viện có cho thuê xe lăn nhưng nhiều người sử dụng qua rồi, Khâu Ngôn Chí sợ Hạ Châu chê bẩn nên chạy ra ngoài bệnh viện mua một chiếc xe lăn mới ở cửa hàng thiết bị bên cạnh.
Khâu Ngôn Chí chọn rất lâu, cuối cùng mua chiếc xe lăn màu xanh lá gọn nhẹ, rắn chắc và đẹp nhất, sau đó vui vẻ đẩy xe quay về.
Nào ngờ vừa mới đẩy xe vào được phòng bệnh, Khâu Ngôn Chí bỗng phát hiện trong phòng xuất hiện thêm một người nữa.
Là thư ký trưởng.
Lúc thư ký trưởng nhìn thấy Khâu Ngôn Chí thì mỉm cười chào hỏi với Khâu Ngôn Chí, rồi tiếp tục báo cáo công tác cho Hạ Châu.
Toàn là chuyện liên quan đến công việc, Khâu Ngôn Chí nghe đến mức muốn ngủ gục tại chỗ, lúc này Hạ Châu và thư ký trưởng mới chuyển chủ đề khác.
"Bây giờ tôi cần một hộ lý riêng 24/7, giới tính nam, thời gian thuê dự kiến là một tháng…"
Khâu Ngôn Chí lập tức tỉnh táo.
Cậu ngồi dậy khỏi giường bệnh, nhíu mày: "Thuê hộ lý gì chứ… Anh xem hai chúng ta vừa khéo nằm chung một phòng bệnh, em chăm sóc cho anh cũng tiện biết bao."
Hạ Châu không thèm quan tâm đến cậu, nhìn về phía thư ký trưởng, hỏi: "Tốt nhất có thể đến ngay hôm nay."
"Tôi biết rồi thưa sếp Hạ." Thư ký trưởng kính cẩn đáp.
Thư ký trưởng còn tưởng rằng Khâu Ngôn Chí và Hạ Châu là cặp tình nhân ngọt ngào quấn quýt, trông vẻ không mấy vui vẻ của Khâu Ngôn Chí, anh ta bèn quay sang mỉm cười rồi lên tiếng an ủi cậu: "Cậu Khâu, sếp Hạ cũng là vì sợ cậu mệt thôi, hơn nữa bây giờ cậu chỉ đang bệnh nhẹ, chẳng mấy chốc là sắp ra viện rồi, sếp Hạ cần một hộ lý dài hạn."
"… Bệnh nhẹ là nhẹ như nào." Khâu Ngôn Chí lẩm bẩm nói: "Lần này tôi bệnh nặng cực luôn, ít nhất cũng phải nằm viện một tuần nữa mới khỏi lận."
Đúng lúc này, y tá đẩy cửa bước vào cười vui vẻ: "Bệnh nhân Khâu Ngôn Chí giường số hai, chúc mừng cậu đã khỏi bệnh, có thể xuất viện rồi đó!"
Khâu Ngôn Chí: "…"
Khâu Ngôn Chí nằm phịch xuống giường đắp chăn, giọng điệu yếu ớt: "… Tôi cảm thấy mình chưa khỏe cho lắm, chắc sốt cao nên bị di chứng rồi, nhức đầu tức ngực… Tôi phải ở lại bệnh viện quan sát thêm một tuần nữa…"
Lần đầu tiên y tá gặp phải tình huống này, cô chớp mắt mấy cái, ngơ ngác nói: "Vậy… vậy tôi sẽ báo tình hình của cậu với bác sĩ…"
Khâu Ngôn Chí phất tay với cô: "Ừm tạm biệt, nhớ nhấn mạnh là tôi đau đầu dữ dội do di chứng, cần ở lại bệnh viện quan sát thêm."
Y tá vừa đi, Hạ Châu nhìn Khâu Ngôn Chí nói mỉa: "Khâu Ngôn Chí, cậu diễn hay như thế, có muốn đi đóng phim không?"
Khâu Ngôn Chí quay đầu nhìn sang Hạ Châu, cố tình hỏi lại: "Anh còn đầu tư cả phim điện ảnh cơ à? Phim gì thế, nhét em vào được không? Nhưng em đi cửa sau thế này có bị phốt không nhỉ? Phốt em là người tình được anh bao nuôi, kiểu thế?"
Hạ Châu: "…"
… Đúng là hắn có đầu tư phim thật.
"Hiện tại sếp Hạ đang đầu tư cho ba bộ phim điện ảnh, có một bộ phim cổ trang đang tuyển diễn viên, vai Tiểu công tử trong phim rất hợp với cậu Khâu đấy." Thư ký trưởng mỉm cười lên tiếng.
Khâu Ngôn Chí chớp mắt, cười cợt nhả: "Hạ Châu, vậy khi nào anh sắp xếp cho em đi thử vai đây?"
Hạ Châu không tày nào hiểu nổi sao trên đời này lại có loại người như Khâu Ngôn Chí nữa, vô tình vô nghĩa, mặt dày trơ trẽn, cứng đầu lì lợm.
… Cực kỳ đáng ghét.
Sau khi thư ký trưởng về, Khâu Ngôn Chí đẩy xe lăn đến trước mặt Hạ Châu: "Hạ Châu, em đưa anh ra ngoài dạo vài vòng nhé!"
Hạ Châu liếc cậu, lạnh lùng nói: "Không cần."
Khâu Ngôn Chí nhìn chiếc máy tính bảng và một chồng văn kiện mà thư ký trưởng vừa mới đem qua, nói: "Anh muốn làm việc hả, bây giờ anh đang bị thương nên nghỉ ngơi thật tốt mới phải."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!