Chương 45: (Vô Đề)

Lúc Khâu Ngôn Chí nói ra câu đó, trái tim bỗng mất kiểm soát đập mạnh liên hồi. Cậu có thể cảm nhận được nhịp tim của mình càng lúc càng nhanh như muốn vọt ra khỏi cổ họng.

Rõ ràng người kể chân tướng là cậu, nhưng sự căng thẳng trào dâng như nước lũ làm lòng bàn tay cậu ướt đẫm mồ hôi.

Khâu Ngôn Chí hoàn toàn không biết tiếp theo mình sẽ phải đối mặt với điều gì.

Thế giới game lại sụp đổ lần nữa ư?

Bầu trời, mặt đất và hoa cỏ mà cậu có thể nhìn thấy có hóa thành cát bụi tan biến ngay trước mặt cậu không?

Cậu còn phải đối mặt với mảnh hư vô màu trắng vô tận ấy một mình sao?

Khâu Ngôn Chí nhìn ánh mắt của Hạ Châu. Bởi vì cậu quá hồi hộp nên giọng nói cũng trở nên hơi kỳ quái xen lẫn nỗi sợ hãi căng thẳng và cứng ngắc.

"Hạ Châu, em đã nói hết sự thật với anh rồi…"

Nhưng Hạ Châu lại im lặng, hắn chỉ lẳng lặng nhìn Khâu Ngôn Chí bằng con ngươi đen nhánh sâu thẳm kia. Màu đen đó dường như có thể nuốt chửng tất cả nhưng nó lại giống như mắt của người máy không có sự sống.

Sau đó, Khâu Ngôn Chí trông thấy cả thế giới này đang nứt ra, như thể có một chiếc rìu khổng lồ chém từ trên trời xuống, không nghiêng không lệch chém xuống bên người cậu. Tiếp đó, trên mặt đất xuất hiện một khe nứt khổng lồ.

Khâu Ngôn Chí hốt hoảng mở to hai mắt. Cậu nhìn thấy cái cây bên cạnh mình bị bật cả gốc lên, phần rễ chằng chịt hóa thành một đống cát bụi, sau đó tan biến theo gió. Kế tiếp là bụi cây, cỏ xanh và đá cuội dưới chân cậu.

Cát bụi kia giống như đàn châu chấu xâm lấn, những nơi chúng đi qua đều hóa thành một mảnh hư vô, như thể muốn thổi quét toàn bộ thế giới.

Đừng!

Đừng mà!

Khâu Ngôn Chí hé miệng nhưng không thể thốt được câu nào bởi nỗi sợ hãi tột độ.

Mãi cho đến khi cậu quay đầu nhìn thấy Hạ Châu, cậu như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng hốt hoảng nhào lên ôm lấy hắn, cả người sợ hãi run lẩy bẩy.

Hạ Châu duỗi tay đẩy Khâu Ngôn Chí ra nhưng cậu nhất quyết không chịu buông.

Khâu Ngôn Chí ôm chặt eo Hạ Châu, vùi đầu vào lồng ngực hắn. Nước mắt chất chứa nỗi sợ hãi cuồn cuộn tuôn rơi như nước lũ.

Cậu nói năng lộn xộn cầu xin gì đó, trong giọng nói run rẩy mang theo tiếng khóc nức nở.

Ngay sau đó, cậu hoàn toàn mất đi ý thức.

Lúc Khâu Ngôn Chí tỉnh lại lần nữa đã thấy mình ở bệnh viện.

Cậu vừa mở mắt, đập vào trong mắt chính là trần nhà trắng xóa của phòng bệnh. Trong lòng cậu chợt hốt hoảng, vội vàng nhìn ngó khắp nơi. Mãi đến khi trông thấy bức tường và sàn nhà, còn có Hạ Châu đang ngồi bên mép giường, lúc này cả người cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

"Tỉnh rồi à?"

Hạ Châu lạnh lùng nhìn cậu, sau đó rút tay của mình lại.

Bấy giờ, Khâu Ngôn Chí mới phản ứng lại, hóa ra từ nãy đến giờ cậu vẫn luôn ôm cánh tay của Hạ Châu.

Khâu Ngôn Chí ngơ ngác hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao em lại ở đây?"

"Cậu sốt cao rồi ngất xỉu."

Hạ Châu nói xong, lập tức đứng dậy định bỏ đi.

"Đừng, đừng đi…" Khâu Ngôn Chí lo lắng gọi hắn lại: "Anh, anh muốn đi đâu?"

Hạ Châu không thèm để ý tới cậu, tiếp tục cất bước về phía trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!