Khâu Ngôn Chí và Hạ Châu nhanh chóng trở nên bận rộn.
Vì dự án này trong tay bọn họ có liên quan đến sự hợp tác với một vài công ty nước Đức, cho nên chỉ trong vòng hai tuần ngắn ngủi mà hai người đã phải đi ra nước ngoài tận ba lần.
Hạ Châu vốn cho rằng lần đầu Khâu Ngôn Chí đi phiên dịch sẽ khó tránh khỏi gặp đôi chút khó khăn, nhưng không ngờ Khâu Ngôn Chí lại vô cùng thành thạo nghiệp vụ và quy trình làm việc, hoàn toàn chẳng giống như người mới vào nghề chút nào cả.
Hạ Châu nảy sinh lòng tò mò về cuộc sống ban đầu của Khâu Ngôn Chí, một buổi tối nọ trước khi đi ngủ, Hạ Châu hỏi Khâu Ngôn Chí đã từng làm công việc gì trước khi xuyên đến đây.
Khâu Ngôn Chí đáp rằng cũng làm phiên dịch viên thôi.
Hạ Châu vốn còn muốn hỏi nhiều hơn, hỏi về gia đình của cậu, cuộc sống của cậu, hỏi xem cậu có những bạn bè thân thiết nào, hắn muốn hiểu rõ hơn về cậu một chút.
Nhưng Hạ Châu còn chưa kịp lên tiếng thì thấy Khâu Ngôn Chí đã ngủ say mất rồi, quầng mắt cậu còn hơi thâm đen.
… Khoảng thời gian này em ấy thực sự đã rất mệt.
Hạ Châu đau lòng vuốt ve gương mặt thoáng lộ vẻ mệt mỏi của cậu, tắt đèn ngủ, nằm xuống bên cạnh cậu, chìm vào giấc ngủ.
Khi bước ra khỏi sân bay lần cuối cùng, cả hai người đều mệt không thể tả nổi.
Chiếc xe con màu đen chậm rãi rời khỏi sân bay, tài xế lên tiếng: "Ngài Hạ…"
"Suỵt." Hạ Châu cắt ngang lời ông ta: "Nói nhỏ một chút."
Tài xế ngẩng đầu nhìn qua kính chiếu hậu, phát hiện đầu Khâu Ngôn Chí đang gật gù, giống hệt như đã ngủ rồi.
Tài xế hạ nhỏ tiếng lại, hỏi:
"… Bây giờ đưa cậu Khâu về nhà trước giống mọi khi hay sao ạ?"
Hạ Châu cẩn thận để đầu Khâu Ngôn Chí dựa lên vai mình, nói khẽ: "Về nhà tôi."
Sau khi về đến nhà, Khâu Ngôn Chí đã ngủ sâu hơn.
Hạ Châu cẩn thận ôm cậu xuống xe, bế thẳng về phòng.
Hạ Châu đặt Khâu Ngôn Chí lên giường, giúp cậu cởi áo khoác, đắp chăn cho cậu.
Khâu Ngôn Chí ngủ rất say, mặc dù đã bị bế lên bế xuống đi một khoảng xa như thế, vậy mà cũng chẳng hề tỉnh giấc lấy một lần, chỉ nói mớ vài tiếng khe khẽ, trở mình rồi chìm vào giấc ngủ say.
Nhìn dáng vẻ của cậu, Hạ Châu bật cười, sau đó vươn tay dém góc chăn giúp cậu.
Vào ban đêm, Khâu Ngôn Chí mơ mơ màng màng tỉnh dậy, ngái ngủ nhìn Hạ Châu nằm bên cạnh mình, sau đó nhắm mắt dựa sát về phía Hạ Châu.
"Khâu Ngôn Chí." Hạ Châu hỏi nhỏ: "Dọn qua đây với anh nhé, được không?"
Khâu Ngôn Chí nhắm mắt ừ một tiếng.
Sau đó thì được Hạ Châu ôm lấy, hôn lên trán, dịu dàng kéo vào lòng.
Khi Khâu Ngôn Chí tỉnh dậy đã là một giờ chiều, mặt trời sáng rực trên cao.
Cậu duỗi người, kéo lê đôi dép đi vào trong nhà vệ sinh.
Hai mắt cậu nửa tỉnh nửa mê, cầm bàn chải lên đánh răng, đánh được nửa chừng thì bỗng thấy hơi sai sai.
Đợi đã.
Hiện giờ cậu đang ở đâu đây?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!