Khâu Ngôn Chí cúp điện thoại, thuận tay cầm điều khiển mở tivi lên xem.
Trương Dục Hiên đi tới ngồi xuống cạnh cậu, còn ân cần mang bỏng ngô cho cậu ăn.
Cậu ta ghé lại gần ra vẻ thần bí: "Vừa rồi cậu gọi hai cuộc điện thoại, cuộc gọi đầu tiên có phải với người quan hệ bình thường, cuộc gọi thứ hai là Hạ Châu đúng không?"
Khâu Ngôn Chí ngây người: "Sao cậu biết?"
Khâu Ngôn Chí chợt phát hiện có gì đó bất thường ở đây: "Không đúng, tại sao cậu lại quen Hạ Châu?"
Trương Dục Hiên không trả lời cậu mà vui vẻ nhảy nhót vào trong bếp: "Trừng Trừng, anh đỉnh thật đấy, anh đoán đúng rồi!"
Khâu Ngôn Chí cầm theo bỏng ngô đi vào bếp: "Đoán trúng gì?"
Trương Dục Hiên nói: "Trừng Trừng nói với tớ, muốn theo đuổi đàn anh thì phải nâng cao trí thông minh và năng lực quan sát của mình. Ban nãy anh ấy vừa làm ví dụ đấy, khi nói chuyện với người thứ nhất cậu đứng rất thẳng, ánh mắt rất nghiêm túc, chứng tỏ rằng hai người chỉ có mối quan hệ bình thường chứ không thân. Nhưng khi cậu nói chuyện điện thoại với người thứ hai thì thoạt nhìn có vẻ rất thoải mái, thậm chí cậu còn nằm trên sofa, điều đó có nghĩa người thứ hai là người khiến cậu thích, khiến cậu thoải mái, sau đó chúng tớ đoán rằng người thứ hai là Hạ Châu!"
Khâu Ngôn Chí bĩu môi: "Thích cái gì mà thích, toàn đoán mò đâu không. Vừa không khoa học cũng chẳng logic chặt chẽ, tớ thoải mái hơn vì thời gian ở bên Hạ Châu dài hơn thôi mà."
"Đúng rồi." Khâu Ngôn Chí hỏi Trương Dục Hiên: "Cậu vẫn chưa nói với tớ hai người quen Hạ Châu thế nào, tớ không nhớ là mình đã nhắc về anh ấy với hai người đấy?"
Trương Dục Hiên nói: "Tối qua chúng tớ không tìm được cậu, gọi điện thoại cho cậu thì Hạ Châu bắt máy. Hơn nữa Diệp Minh Húc còn nói khi ấy cậu đang nằm trên giường Hạ Châu."
Khâu Ngôn Chí cảm thấy có chút lúng túng.
Trương Dục Hiên lại nói: "Sau này cậu không theo đuổi đàn em nữa đúng không?"
Khâu Ngôn Chí: "Ừ. Không theo đuổi nữa."
Trương Dục Hiên: "Trừng Trừng nói cậu đã tìm được người tiếp theo rồi, hóa ra là thật."
"Người tiếp theo, tại sao tớ không biết nhỉ?"
"Chẳng phải cậu đang hẹn hò với Hạ Châu sao?"
"Đâu có, tớ chỉ đồng ý với anh ấy là không yêu đương với người khác thôi."
Liễu Trừng nhìn cậu, nhướng mày: "Cũng lươn lẹo phết nhỉ."
Trương Dục Hiên chợt nhớ tới điều gì đó, cụp mí mắt, rầu rĩ nói: "Ngôn Ngôn, thực ra tớ rất ngưỡng mộ cậu có thể thoải mái như vậy. Tớ cảm thấy cả đời này tớ chẳng thể thích ai ngoài đàn anh được, tớ thực sự rất thích anh ấy, nhưng việc thích anh ấy khiến tớ rất buồn. Nhưng dẫu vậy, tớ cũng không thể ngừng thích anh ấy."
Bởi vì cậu là một NPC…
Mãi mãi chỉ thích Tỉnh Trạch Vũ chính là thiết lập chẳng thể thay đổi của cậu ta.
Khâu Ngôn Chí mím môi, sau đó đưa bỏng ngô trong tay tới trước mặt Trương Dục Hiên: "Chỉ có thể nói rằng tình yêu của cậu rất thuần túy."
"Vậy cậu thì sao?"
"Tớ không có tình yêu…"
Ngoài hiện thực Khâu Ngôn Chí còn không muốn trao trái tim thật lòng của mình cho người khác, huống hồ là với NPC.
Khi ấy Cục Rác Nhỏ đã nói cậu thế nào nhỉ?
Hình như là: Cả đời này cậu sẽ không thích được ai, cũng chẳng xứng đáng được người ta thích.
Chậc.
Không ngờ khi ấy Cục Rác Nhỏ mới có mấy tuổi mà đã nhìn thấu lịch sử tình trường một đời của Khâu Ngôn Chí.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!