Chương 35: (Vô Đề)

"Cậu… Cậu và… Vợ của đại gia… Bị bắt, bắt, bắt…"

Lưỡi Trương Dục Hiên xoắn hết lại, không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh.

"Bắt gian tại giường." Liễu Trừng tốt bụng nhắc lời.

"Tại… tại sao vậy?" Trương Dục Hiên cảm giác nhân sinh quan, thế giới quan và giá trị quan của mình đều bị ảnh hưởng.

Liễu Trừng xoa mũi, hơi lúng túng: "Thật ra… Tôi cũng không biết tại sao mọi chuyện lại đến nước này… Có thể là vì bầu không khí hôm đó quá tốt, rồi sau đó… Kìm lòng không đặng?"

Để bớt xấu hổ, Liễu Trừng ngó xung quanh, vừa liếc mắt đã thấy tên bài hát "Người anh yêu không phải là em" bự chảng trên màn hình, cậu ta nói ngay: "Các cậu đang hát bài này à? Tâm trạng không tốt hở?"

"Ừa." Trương Dục Hiên nhanh chóng bị chuyển chủ đề, cậu ta khoác vai Khâu Ngôn Chí, hơi mất mát, "Tôi và bạn tôi đều thất tình."

"Không đúng." Trương Dục Hiên đính chính, "Chúng tôi đều bị người mình thích từ chối."

Trương Dục Hiên càng nghĩ càng đau buồn, rót cho Khâu Ngôn Chí và mình mỗi người một ly rượu rồi buồn bã nói: "Ngôn Ngôn, tụi mình cạn ly đi."

Tửu lượng của Khâu Ngôn chí quá kém, vả lại hôm nay cậu đã uống một ít rồi, vốn không dám uống thêm nhưng nhìn biểu cảm của Trương Dục Hiên, cậu thở dài một hơi, quyết định liều mình tiếp rượu thằng bạn.

Khâu Ngôn Chí và Trương Dục Hiên cụng ly, uống một hơi cạn rượu trong ly.

"Người đó khó cua lắm hả?" Liễu Trừng tò mò hỏi.

Trương Dục Hiên cúi đầu, vẻ mặt chán nản: "Tôi thích anh ấy nhiều năm rồi nhưng đàn anh của tôi lại không thích tôi, không phải khó cua mà là tôi cua ảnh không nổi."

"Không thể nào." Liễu Trừng quan sát Trương Dục Hiên, "Dáng người và ngoại hình của cậu đều ổn, vừa nhìn đã biết giàu sang lại còn chung tình, điều kiện tốt biết bao, cố gắng thêm chút đâu đến nỗi không thể."

"Nhưng mà anh ấy kết hôn rồi, sau này tôi sẽ không làm phiền anh ấy nữa."

Bỗng nhiên Liễu Trừng nói: "Anh ta rất thích bạn đời của mình hả? Bạn đời của anh ta cũng rất tốt với anh ta hả? Cậu có chắc là đàn anh mà cậu thích được hạnh phúc không?"

Trương Dục Hiên sửng sốt, nhớ lại cảnh hôm đó đưa đàn anh đến bệnh viện, cậu ta lắc đầu: "Tôi không biết, mặc dù thời gian trước đàn anh đã cãi nhau với chồng… Nhưng biết đâu bình thường họ rất hạnh phúc thì sao?"

Sau khi nốc cạn ly rượu vừa rồi, đầu óc Khâu Ngôn Chí cũng hơi mơ màng, nghe đến đó, cậu choáng váng chen lời: "Dục bấy bì ơi! Xông lên! Người đàn ông cưới đàn anh của cậu không thể chấp nhận được! Người đàn ông đó… Người đàn ông đó lén nuôi bồ nhí!"

Trương Dục Hiên khiếp sợ mở to mắt.

Liễu Trừng vừa nghe đến đây thì hưng phấn, nắm lấy tay Trương Dục Hiên: "Cậu Dục! Tôi hiểu loại đàn ông đã kết hôn còn nuôi bồ nhí nhất! Đã bồ bịch thì một là không chơi hai là chơi vô số lần, lấy phải loại đàn ông đó, cả đời này đàn anh của cậu cũng không bao giờ hạnh phúc!"

Trương Dục Hiên bắt đầu lo lắng: "Vậy… Vậy tôi phải làm sao đây…"

Liễu Trừng: "Cậu phải cứu đàn anh của cậu, kéo anh ta ra khỏi vũng lầy! Khiến anh ta ly hôn, khiến anh ta thích cậu, khiến anh ta ở bên cậu!"

Trương Dục Hiên: "Tôi… tôi không thể, tôi không thể…"

Ánh mắt Liễu Trừng rất chân thành: "Tôi giúp cậu."

Trương Dục Hiên ngơ ngác chớp mắt: "… Cậu giúp tôi?"

Liễu Trừng khẽ gật đầu: "Tôi giúp cậu, bây giờ tôi thực sự cùng đường rồi. Chỉ cần cậu có thể cho tôi ở lại bên cạnh cậu, đừng để đám người kia bắt tôi đi, nhất định tôi sẽ giúp cậu cua được đàn anh của cậu!"

"Cậu giúp tôi, là tôi có thể cua được đàn anh ư?"

"Khụ… Tuy tôi không có ý khoe khoang, nhưng xác suất câu đàn ông thành công của tôi cao tới 95% đó."

Bỗng nhiên Liễu Trừng nghĩ đến điều gì, cậu ta nói: "À đúng rồi, cậu nghĩ mà xem, trường hợp của vợ đại gia kia giống y đúc đàn anh của cậu, cậu biết từ khi quen nhau đến khi ngủ với anh ta, tôi tốn bao nhiêu thời gian không?"

"… Bao, bao lâu vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!