Chương 33: (Vô Đề)

Thoát khỏi dòng hồi ức, Khâu Ngôn Chí nhìn Hạ Châu vẫn đang ngồi bên giường, bỗng cảm giác mình đi không được mà ở cũng chẳng xong.

Hàng nghìn suy nghĩ cuộn trào trong đầu cậu.

Hạ Châu phát hiện khi nào?

… Bây giờ, rốt cuộc hắn biết mình đã nói dối hắn bao nhiêu?

Vừa nghĩ đến biết bao lần Hạ Châu lẳng lặng nhìn cậu nói dối, Khâu Ngôn Chí chỉ thấy mình như một quá bóng bay đột ngột bị chọc bẹp dí, cả người mất đi sức lực.

Hạ Châu đứng đó, nhìn Khâu Ngôn Chí với sắc mặt tái nhợt, hàng mi cụp xuống, thở dài một tiếng giống như cuối cùng cũng thỏa hiệp với ai đó.

Hắn đứng dậy, bước tới hòm thuốc bên cạnh, cầm băng vô trùng rồi đi về phía Khâu Ngôn Chí.

"Khâu Ngôn Chí, nếu em có điều gì nhất định muốn giấu tôi, em có thể im lặng hoặc không nói cho tôi biết."

Hạ Châu đứng trước mặt Khâu Ngôn Chí, hắn cầm miếng băng trong tay, xé màng cách ly, đến gần Khâu Ngôn Chí rồi cẩn thận dán lên vết thương trên cổ cậu. Ngón tay lành lành của Hạ Châu chạm vào cần cổ Khâu Ngôn Chí, khiến Khâu Ngôn Chí vô thức rụt cổ lại.

Sau đó, cậu nghe người đàn ông nói khe khẽ trên đầu mình.

"Chỉ cần đừng nói dối tôi là được."

Lông mi Khâu Ngôn Chí run lên, cậu cúi thấp đầu, môi mím chặt.

"Muốn về trường không?" Hạ Châu hỏi.

Khâu Ngôn Chí nhẹ nhàng gật đầu.

Hạ Châu cầm áo khoác trên mắc áo: "Tôi đưa em đi."

Khâu Ngôn Chí lắc đầu: "Không cần đâu, tự em về được."

Hạ Châu mở cửa: "Ở đây không dễ bắt taxi."

Cuối cùng Khâu Ngôn Chí vẫn lên xe Hạ Châu, chỉ là suốt dọc đường hai người đều im lặng.

Nhà trọ của Trương Dục Diên ngay gần trường học, đêm qua khi Khâu Ngôn Chí chạy từ nhà trọ đến trường, cậu chỉ thấy con đường này dài đằng đẵng không có điểm kết thúc.

Nhưng bây giờ, Khâu Ngôn Chí lại thấy mình chỉ mới ngây người một lúc, Hạ Châu đã đưa cậu đến cổng trường.

Khâu Ngôn Chí cúi xuống, bắt đầu tháo dây an toàn.

Bỗng nhiên Hạ Châu lên tiếng.

"Em không cần lo chuyện kết hôn, tôi sẽ không ép em nữa, tôi sẽ giải thích rõ ràng với bố em."

Động tác trên tay Khâu Ngôn Chí thoáng sững lại, cậu nói khẽ: "Cảm ơn."

Nói xong thì mở cửa bước ra.

Khâu Ngôn Chí đi chưa được hai bước đã nghe một tiếng kêu to.

"Đàn anh!"

Diệp Minh Húc gọi Khâu Ngôn Chí, thấy Khâu Ngôn Chí nghe tiếng gọi thì quay sang nhìn xung quanh, cậu ta lập tức bỏ lại bạn học bên cạnh, chạy vội về phía Khâu Ngôn Chí.

"Đêm qua bỗng dưng anh chạy ra ngoài, có chuyện gì hả anh?" Diệp Minh Húc tỏ ra lo lắng.

Khâu Ngôn Chí trả lời cho có lệ: "Một người quen gặp tai nạn, cơ mà xử lý xong rồi, không có gì đáng ngại."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!